Tôn Diệu Uy nổi trận lôi đình, chỉ Diệp Thu chửi: "Ở đâu ra tên tiểu tử này, không có mắt à? Dám đoạt con gái với ta, sau này chờ mà coi. Cho rằng có thể tặng một chiếc vòng nát là giỏi lắm sao…."
"Ngươi nói nhảm cả nửa ngày cũng không thấy ngươi tặng vòng tay?" Diệp Thu đứng bên cười nhạt.
"Ngươi…"
Tôn Diệu Uy sải bước tới phía trước dãy bày hàng đồ cổ, nhìn khắp lượt, chỉ một cây trâm ngà voi hỏi: "Cây trâm này bao nhiêu tiền?"
"Tôn thiếu gia, đây là cây trâm lịch sử lâu đời, là sản vật của thời kỳ triều Đường. hơn nữa trên ngà voi có khắc một bài lệnh kính rượu của Bạch Cư Dị - Lý Bạch thơ nhân đời Đường. Mặc dù không có tài liệu có thể chứng minh nó xuất phát từ tay của nhân vật nổi tiếng nào, nhưng nó vẫn rất đáng sưu tầm. Giá của nó là sáu mươi vạn.
"Cầm lại đây" Tôn Diệu Uy quát lên.
Nữ nhân viên phục vụ vội vàng lấy chiếc trâm tới, cẩn thận đưa tới tay Tôn Diệu Uy, không yên tâm nhắc nhở: "Tôn thiếu gia thanh toán tiền mặt hay bằng thẻ?"
"Đầu cô vào nước rồi à? Mẹ kiếp ai không có việc gì ôm trong người sáu mươi vạn đi dạo phố?" Tôn Diệu Uy lấy ra một thẻ ngân hàng vứt tới, sau đó cầm chiếc trâm tới trước mặt Lục Tiểu Mạn, cười nói: "Tiểu Mạn, nào, thử cái này, tóc em hơi xoăn, nếu cắm cái này lên trên, chắc chắn rất đẹp.
"Cảm ơn" Lục Tiểu Mạn cười ngọt ngào với Tôn Diệu Uy
Lần đầu tiên Lục Tiểu Mạn cười chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387271/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.