Trong khi Đường Quả cùng cha nói chuyện phiếm, cũng không ngừng nhìn ra bên ngoài. Động tác này khiến cho Đường Bố Y chú ý, cười hỏi: "Con gái yêu, sao vậy? Ngay cả thời gian cùng cha trò chuyện cũng không có sao?"
"Không phải đâu cha". Đường Quả làm nũng, vừa cười vừa nói: "Là tại Diệp Thu, trước khi dùng bữa tối hắn đã đáp ứng mang chúng con ra ngoài dạo chơi, mà đến giờ vẫn chưa trở lại".
Lâm Bảo Nhi đang mơ nàng ngủ, chợt nghe thấy lời nói của Đường Quả thì tinh thần đã tỉnh táo hơn, nàng ta mở to đôi mắt, thốt lên: "Đường Đường tỷ tỷ, khẳng định là Diệp Thu đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi".
"Tên gia hỏa này thật là đáng giận, nói không giữ lời". Đường Quả buồn bực nói.
Đường Bố Y nhớ tới trong khoảng thời gian này bởi vì sự kiện con gái bị bắt cóc nên vẫn bị ép phải ở trong nhà, mà bản thân mình vì bề bộn công việc cho nên không thể tới thăm nàng, thật sự là không xứng đáng làm một phụ thân, ông do dự một lúc, mỉm cười nói: "Các con muốn đi đâu? Hôm nay cha cùng các con đi ra ngoài".
"Thật không cha? Cha muốn dẫn con đi chơi?" Đường Quả vui vẻ kêu lên. Trong trí nhứ của nàng, trong quá khứ việc cha dẫn nàng ra ngoài dạo chơi thì chỉ có ở thời gian mà nàng mười hai tuổi trở về trước, từ đó về sau cha không còn dẫn nàng ra ngoài vui đùa lần nào nữa.
Tuy nàng đã lớn rồi, không còn là một đứa bé, tuy không giống như trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387218/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.