Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thu, Lam Khả Tâm đột nhiên cười rộ lên nói: "Mấy ngày nay anh không có tới đây, sắp đến ngày thi rồi, không lo học cho tốt đi, nếu không sang năm thực sự phải thi lại đó. Lần trước đưa cho anh bài ghi chép giờ đâu rồi, tan học anh trả cho em. Chờ em ghi chép lại kiến thức trong thời gian này rồi đưa lại toàn bộ cho anh, anh cầm lấy mà ôn tập".
Nụ cười của Lam Khả Tâm không giống như đang giả vờ, mà là sự vui mừng xuất phát từ nội tâm. Gần đây, nhìn thấy Diệp Thu đi học nàng ta đều rất vui vẻ.
"Uh, đây không phải là bình thường không lo lắng, bao giờ nước đến chân mới nhảy sao? Anh xin nghỉ nhiều như vậy, có phải là trong hồ sơ số lần nhiều nhất không? Nếu là vậy, anh nhật định là phải thi lại rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Hẳn là trong hồ sơ sẽ có số ngày nghỉ kỷ lục, lần trước không có anh ở đây thầy Trần trong ban cũng đã nói như vậy. Nhưng mà anh là lớp trưởng, chẳng lẽ không có chút quan tâm đặc biệt hay sao? Em đã hỏi qua, nghe nói học sinh làm cán bộ nếu như trốn tiết vài khóa thì cũng không việc gì. Bọn họ trường lấy cớ làm công tác học sinh để xin nghỉ, anh cùng phụ đạo viên phối hợp nói với thầy Trần, hẳn là ông ấy sẽ giúp anh". Lam Khả Tâm nghiêm túc thay Diệp Thu nghĩ biện pháp.
Với tâm lý của một học sinh bình thường, cho dù hằng này không chăm chỉ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387214/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.