Đời người chuyện buồn bực nhất chính là người khác ỉa xong, lại phải chùi đít cho người ta.
Mà chuyện còn buồn bực hơn chuyện này chính là anh ngay cả ỉa cũng phải giúp kéo quần.
Diệp Thu ôm Bố lão gia tử vào toilet, sau đó cẩn thận đặt lão ở trên nắp bồn cầu. Vốn tưởng lão hành động bất tiện, lúc định giúp lão cởi quần, lại bị Bố lão gia tử cự tuyệt. Lão gia tử cố gắng một hồi, cuối cùng cũng cởi quần bệnh nhân xuống được.
Bố lão gia tử ngẩng đầu, thấy Diệp Thu vẫn còn đứng cạnh, cười hì hì nói: "Không tệ. Không tệ. Thằng nhãi rất có tiền đồ. Nếu không phải cậu có chút xấu xa, ta thậm chí còn định gả cháu gái cho cậu. Ơ, cậu còn đứng đây làm gì?"
"Cháu phải đỡ lão ra mà". Diệp Thu cười khổ nói.
"Đi ra đi ra. Cậu ở đây khiến ta không ra sức được". Bố lão gia tử trừng mắt nói.
"Được rồi. Cháu ra ngoài trước. Lão xong rồi thì cứ gọi cháu". Diệp Thu gật đầu.
Còn chưa tới cửa, đã nghe tiếng "tủm tủm" phía sau, một mùi hôi từ sau ập tới, Diệp Thu đóng cửa chạy trối chết.
Lúc Diệp Thu đi ra, những y tá tới phục vụ Bố lão gia tử đã đi mất, Bố Bố đứng ở cửa ánh mắt phức tạp.
"Buổi trưa muốn ăn gì? Tôi đi mua". Diệp Thu sợ hai người ở trong không gian riêng này khó xử.
"Không cần. Tôi đã nói y tá đưa cơm tới giúp chúng ta rồi". Ánh mắt Bố Bố hơi chạm mắt Diệp Thu. Sau đó lại dời đi rất nhanh.
Diệp Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387182/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.