Rầm!
Một đầu gối bị bắn xuyên, muốn dựa vào một chân để đứng lên là chuyện phi thường khó khăn. Vách tường quá trơn, Bố Cốc ngã mạnh xuống đất.
Bố Cốc nằm trong vũng máu đỏ tươi, sau nhiều lần hít thở nặng nề, lại lần nữa chống hai tay, cố gắng đứng lên. Khăn tắm quấn ngang hông rớt xuống, bị vũng máu thấm đỏ, lại trôi đến một góc.
Trước khi chết, nhất định phải tắm.
Đây là chấp niệm trong lòng Bố Cốc, tựa như lúc trước lão dứt khoát bỏ lĩnh vực nghiên cứu khảo cổ mà mình quen thuộc vô cùng để nghiên cứu linh lực vậy, đó là một sự điên cuồng mà cố chấp chống đỡ lão.
Lão trước là theo đuổi nhân sinh, lão sau là cưng chiều cháu gái.
Cuồng có chút không kiên nhẫn nổi, giơ súng trong tay lên định bắn Bố Cốc, nhưng bị Lạc Đà đưa tay ngăn lại.
Lạc Đà cười nói: "Cuồng, mày cũng quá vô tình rồi. Chẳng lẽ mày không thấy lão già này rất thú vị sao?"
"Taoi chỉ thấy lão rất vô vị. Thế này là đang làm lãng phí thời gian của chúng ta". Cuồng mặt lạnh nói.
Rầm!
Lúc Bố Cốc lại một lần nữa đứng lên được một nửa thì hai tay vịnh mặt tường lại trượt ra, sau đó thân thể nghiêng một cái, liền ngã xuống đất. Trán va xuống sàn nhà, sau một tiếng "đông", trán liền hiện ra một vết bầm lớn, tụ huyết đỏ tím ở mặt ngoài, chỉ cần hơi đâm rách da ngoài là máu sẽ chảy ra.
"Lão già này có chút thú vị". Lạc Đà cười nói. Lại ngồi xổm xuống nhìn Bố Cốc nói: "Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387172/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.