Phía sau nhà tang lễ là một khối đất hoang, cách đó không xa là lò hỏa táng, đang có nhân viên bận rộn làm việc. Đẩy vào một thi thể, chờ khi đi ra chỉ còn một nắm tro tàn. Trần trụi đưa vào, trần trụi trở ra, tất cả vật gì chạm phải ngọn lửa đó đều tan thành tro bụi, bởi vậy không thể mang theo vật gì vào bên trong.
Tào Tuyết Cầm đi tới bên này, nhìn thấy không có người quen mới lấy điện thoại di động trong túi ra, gọi một cú điện thoại: "Alo, ông xã, em đang ở phía sau viện, em có việc muốn nói với anh, mau đến đây."
"Được, chờ anh một chút, qua liền." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói giả vờ trấn tĩnh.
Cúp điện thoại, Tào Tuyết Cầm lại quan sát mảnh đất hoang, trong lòng hơi sợ. Không khí mùa thu ở Tôi Hàng vẫn ẩm ướt, cây cỏ tươi tốt, cỏ dại sau viện đã cao tới đầu gối, cũng không có người nào cắt đi. Cũng không biết những người này bận rộn cái gì, bởi vì hoàn cảnh công tác có tính đặc thù, tiền lương cùng với phúc lợi bị một công ty nhà nước khác chiếm không ít, một vài lãnh đạo có bạn bè thân thích đều bố trí ở đây, cầm nhiều tiền lương như vậy, nhưng cũng không biết đi làm gì.
Chỉ một lát, Trầm Nhi Lập đã vội vã đi tới, hắn mặc âu phục màu đen ngực cài một bông hoa trông rất đặc sắc, trang phục này không hề phù hợp mặc lúc bình thường.
"Có chuyện gì khó nói, lại chạy tới nơi này nói? Đàn bà các người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387131/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.