Trầm Mặc Nùng không biết phải truyền thụ tri thức cho Lâm Bảo Nhi bằng cách nào nữa, Đường Quả cũng không hay biết gì. Nhà họ Lâm đã hoàn toàn giao phó việc chăm sóc Lâm Bảo Nhi cho Trầm Mặc Nùng, tất nhiên sẽ không bao giờ cho người đến gõ cửa rồi giáo huấn cho Lâm Bảo Nhi một trận.
Vì thế, Lâm Bảo Nhi vẫn luôn mơ hồ. Trầm Mặc Nùng mới nghiêm khắc mắng cô không nên làm gây dở trò xấu với khách như vậy.
Lâm Bảo Nhi thầm nghĩ, Diệp Thu cũng không phải là khách, vậy thì dùng cách đó đối với hắn chắc không vấn đề gì chứ?
Trầm Mặc Nùng là một người sắp xếp việc nhà rất xuất sắc, mấy cái chậu trên bàn và bánh ga tô bị bọn họ vứt vụn khắp nơi đều đã không còn dấu vết gì nữa, phòng khách được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trên sàn nhà không một hạt bụi. Diệp Thu đặt chân lên cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Thực ra sống trong chung cư xanh cũng rất dễ chịu, có chăn ấm đệm êm, có đồ ăn ngon, có người đẹp để ngắm, có tiểu trạch viên để giải khuây. Dù sao thì cũng vẫn tốt hơn là chỗ ở tập thể trong nhà trường, mỗi tối còn phải ngửi mùi tất thối của Lý Đại Tráng mò vào cả trong giấc ngủ.
Trong lòng Diệp Thu vẫn chất chứa chuyện của Lam Khả Tâm, cho dù có người đẹp ngay trước mặt hắn cũng chẳng có tâm trạng gì mà nói chuyện nhiều với bọn họ, sau khi đưa Đường Quả về liền nói: " Các cô nghỉ sớm đi, tôi có việc phải về trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1387112/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.