Diệp Thu nhìn Trần Hoài Ân sốt ruột, trong lòng cười thầm, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ đứng đắn nói: "Thầy Trần, bức "Thanh Minh thượng hà đồ" không phải của em, là của một trưởng bối. Đồ vật quý giá như vậy, hắn làm sao chịu dễ dàng cho người khác xem được?"
"Oh, đúng đúng" Trần Hoài Âm vỗ trán mình, nói: "Vậy Diệp Thu, hiện giờ em có liên lạc với trưởng bối của em không? Có điện thoại không? Nếu không dùng máy bàn trong phòng làm việc của thầy. Gọi điện thoại, chúng ta hỏi ý kiến của chủ bức tranh một chút."
"Thầy Trần, gọi điện thoại e là không được" Diệp Thu cười lắc đầu, "Chỗ bọn họ không nhận được điện thoại?"
"Không nhận điện thoại?" Lông mày Trần Hoài Ân nhíu lại một chỗ, trong lòng càng thêm tin tưởng những lời Diệp Thu nói. "Nơi hẻo lánh như vậy? làm sao đây? Diệp Thu lúc nào em có thể liên lạc được với vị trưởng bối của em? Xin người cứ yên tâm, ta lấy nhân cách mình ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Chỉ là cá nhân thầy muốn thưởng thức, chắc chắn sẽ trở về toàn vẹn với chủ của nó. "
Trần Hoài Ân biết, người Trung Quốc có một tập tục có của cải không để lộ ra ngoài. Người có vật báu vô giá bên mình này chắc chắn không muốn lên tiếng. Nếu như bị người khác lấy được tin tức, bọn họ đâu còn an toàn nữa. Không cẩn thận chỉ sợ là sẽ rước lấy họa sát thân.
"Điều này em hiểu. Thầy Trần danh tiếng khắp thế giới, học trò khắp thiên hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1386964/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.