Khi Diệp Thu, Dương Lạc và Lý Đại Tráng tìm đến phòng 601, trong phòng đã lác đác một vài người. Phòng học không lớn, nhưng khổ nỗi số lượng người lại nhiều quá, hôm nay lại là ngày đầu tiên mở cuộc họp, mọi người không quen biết nhau, nên ngồi khá xa. Một người bạn cùng phòng khác của Diệp Thu là Ngô Chánh Tĩnh cũng đã đến, ngồi một mình ở góc cuối của phòng học. Ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, như người đang suy ngẫm điều gì.
Không cùng đạo thì không nên làm quen. Diệp Thu không có lý do gì để phải nhượng bộ thói ngạo mạn và vô lễ của người khác, nên anh không có ý định ra ngồi đàm đạo với người kia. Những chuyện ngốc nghếch kiểu như giải quyết khúc mắc hay chia sẻ tâm tình, ai mà thèm làm. Có lẽ chỉ những cô nàng tóc vàng hoe trong những truyện tiểu thuyết XXX mới thế, trong hiện thực chẳng bao giờ có.
Các cụ thường nói, con người sống cả đời, cây cỏ chỉ được một mùa xuân. Quan trọng nhất là đừng tự làm khổ mình. Không thể làm oan cho mình, cũng không được để người khác gây uất ức cho mình. Có thể lối suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng các cụ không cho phép Diệp Thu được làm một người rộng rãi.
Lý Đại Tráng quay về phía Ngô Chánh Tĩnh bĩu môi, quan hệ của anh với Dương Lạc rất tốt, nên vô cùng có ý kiến với Ngô Chánh Tĩnh. Dương Lạc lại rất độ lượng, vỗ vỗ vai Lý Đại Tráng, tỏ vẻ mình không để ý đến.
"1,2,3,…18,19…sao lại thế này?"Lý Đại Tráng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-than-bao-tieu/1386944/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.