Đêm khuya, Lâm Hiến tỉnh lại từ trong giấc mộng. Anh có hơi khát nước nên chậm rãi ngồi dậy, híp mắt lục lọi từ giường lên bàn nhỏ tìm bình nước, uống vài ngụm.
Miệng không có khô nữa, anh định đặt cái bình xuống, mắt vẫn lim dim nhìn sang giường bên cạnh, đột nhiên giật mình, cái bình trong tay rơi xuống, rơi keng trên đất.
Thân ảnh giường đối diện giật giật, con mắt xanh tỏa sáng trong bóng tối như hai viên ngọc lục bảo biết di chuyển, anh thấy người đó xuống giường, trong màn đêm tối đen nhặt chiếc bình lên, đặt lên bản nhỏ cạnh giường.
Lâm Hiến ngừng thở, căng thẳng lưng cứng đờ, nhìn Yuri về lại giường của mình, chậm rãi nằm xuống, anh mới dám hít không khí vào phổi.
Ước chừng một lát, sắc xanh ở giường bên vẫn sáng.
Lâm Hiến không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Anh không ngủ được sao?”
“Xin lỗi, tôi quấy rầy cậu rồi.” Yuri trả lời anh như vậy.
Lâm Hiến vội vàng nói: “Không có, anh rất yên tĩnh, không quấy rầy tới tôi, chỉ là tôi hơi tò mò một chút, tôi…”
Lâm Hiến không nói nữa, Yuri cười một tiếng, tiếng cười cũng dễ nghe.
Lâm Hiến chưa yêu đương ba giờ, cũng chưa từng tìm thấy một người đẹp như tranh vẽ đến thế. Anh nghĩ tới gương mặt của Yuri, lại nghe tiếng Yuri cười, không hiểu sao lại đỏ mặt, may thay trong buồng xe rất tốt, Yuri sẽ không thấy gì hết.
Tim Lâm Hiến đang đập thình thịch trong lồng ngực, thanh âm lạnh lùng của Yuri lại vang lên, y nói: “Công việc của tôi vào buổi tối nên hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ta/884024/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.