Trần Mặc nghỉ ngơi hơn nửa ngày, mới chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn đau thắt lưng đau chân.
Cậu nhớ Dương Sóc để thuốc ở bên trong ngăn kéo của tủ đầu giường, thế là kéo ra coi. Bên trong… thực sự là một nơi lạnh lẽo vô cùng. Trần Mặc nhìn chằm chằm mấy lọ thuốc nhỏ và hai ba vỉ Bạch Gia Hắc cậu uống thừa lần trước còn đang lăn lăn trong đó, trên cơ bản thì không còn gì cả. Cậu không cam lòng, cố tìm kiếm sâu hơn, rốt cục tìm được một hộp kem dưỡng môi kẹp trong góc.
Nhìn ngày sử dụng, còn có hai tháng nữa mới hết hạn, chắc là không sao đâu.
Trần Mặc thở dài bất đắc dĩ, xoay mở nắp lọ ra, quệt nó lên ngón tay, lần mò về đằng sau.
Khi ngón tay chạm đến cái nơi sưng đỏ kia, Trần Mặc hít sâu một hơi, vốn nơi ấy đã nhăn thành nếp đã bị sưng phù lên, sờ lên còn mềm mềm nóng nóng, nhưng lại rất là đau. Cậu run rẩy bôi thuốc cho mình, lòng hung hăng mắng Dương Sóc: con bê con! Cầm tinh sói, đã lâu chưa ăn gì, xem tí thì lấy cái mạng nhỏ của cậu rồi!
Trần Mặc bôi thuốc xong mới chú ý tới trên tủ đầu giường đặt một hộp sữa bò, còn có một tờ giấy.
Trần Mặc thấy Dương Sóc là một người rất cẩn thận, rất sợ gọi điện sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi, vì thế để lại tờ giấy, bên trong viết tỉ mỉ mấy điều: sau khi rời giường đầu tiên phải uống nước, sau đó nhớ hâm nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155924/chuong-27.html