Dỗ yên Khương Nham rồi để hắn ngủ, Kiều Vân Phi ở trong phòng của anh, len lén gọi điện cho Dương Sóc.
Dương Sóc bên này vừa dỗ Trần Mặc ngủ được xong thì tiếng súng máy vang lên bằng bằng.
Trần Mặc mở choàng mắt ra, lại càng hoảng sợ.
Dương Sóc nghiến răng nghiến lợi: “Không sao không sao, lát nữa anh sẽ đổi nhạc, ai nhỏ, giờ này còn gọi, ghét thiệt!” Anh thở phì phò cầm di động lên nhìn, là lão Kiều.
Anh nhanh chóng nhận điện, tiện tay gém chăn cho Trần Mặc: “A lô?” Dương Sóc hạ giọng y như trộm.
“Dương Sóc à, là anh đây.” Lão Kiều cũng y như kẻ trộm: “À có chuyện này, anh có việc nhờ chú.”
“Chuyện gì cơ?” Dương Sóc rón ra rón rén ra ban công, đóng cửa phòng ngủ lại.
Trần Mặc dụi mắt nhìn anh, sau đó trở mình tiếp tục ngủ.
Dương Sóc lấy bao thuốc từ trong ngăn tủ cũ trong góc ban công ra, rút một điếu rồi châm lửa. Từ khi Trần Mặc tới đây, số lần anh hút thuốc đã giảm đi khá nhiều.
“Chuyện này…” Kiều Vân Phi cảm thấy có chút không tiện mở lời: “Dương Sóc này, chuyện ấy, chú có thể giúp Khương Nham không?”
“Giúp? Giúp thế nào?” Dương Sóc phun khói thuốc ra, kỳ thực vừa rồi nhìn thấy tên lão Kiều trên điện thoại là anh đã hiểu bảy tám phần rồi.
“Cái đó…” Kiều Vân Phi lúng túng: “Thì là, chú hỏi thử Tần Việt, có thể cấp cho hắn một vài giấy tờ xác nhận bản thân, không có giấy tờ xác nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155904/chuong-47.html