“Mẹ,” Dương Minh kéo mẹ mình: “Chuyện này không thể trách Trần Mặc.”
“Sao không thể trách cậu ta?” Mẹ Dương tức muốn khóc: “Con nghĩ mẹ không xem TV không đọc báo sao? Trên đó cũng viết, cậu ta cùng hội với đám tội phạm kia!!” Bà chỉ vào Trần Mặc: “Trước đây tôi đã có thiện ý nói với cậu rời bỏ Dương Sóc đi, cậu không đi, thì ra là có kế hoạch!!”
“Cháu không có…” Trần Mặc biện giải.
Mẹ Dương bổ nhào tới thụi túi bụi lên người Trần Mặc: “Nếu con tôi có việc bất trắc, tôi nhất định không tha cho cậu đâu! Tên khốn kiếp!!”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy!” Dương Minh thấy thế, vội ngăn mẹ anh lại.
Hạ Khải Minh cũng chắn trước mặt Trần Mặc: “Ấy, bác ơi bác, sao bác lại không phân biệt trắng đen gì thế? Nếu không phải thằng con bác khoe khoang xuất đầu lộ diện, sao lại hại Trần Mặc bị người ta bắt cóc?” Hắn cười nhạt kéo tay trái Trần Mặc: “Bác thấy chưa? Ngón tay cũng mất rồi, con bác nhiều lắm cũng chỉ hôn mê, chẳng thiếu tay chân bộ phận nào, tỉnh lại vẫn là một cơ thể đầy đủ.”
Mẹ Dương bị Dương Minh ấn lên ghế, nước mắt rơi ào ào: “Nhưng mà nó tỉnh rồi, có thể cử động hay không còn chưa biết, con tôi, có thể tỉnh lại không còn chưa hay mà!”
Trần Mặc run lẩy bẩy: “Dương Sóc thế nào rồi? Vì sao… đến giờ còn chưa tỉnh?”
“Không sao,” Qúy Hoằng Hòa an ủi: “Chính là lúc rơi xuống đụng vào đầu thôi.”
Mắt Trần Mặc thoáng cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155893/chuong-58.html