Tìm một người không phải là chuyện dễ dàng gì, nhất là một người cứ cố sức tìm nơi trốn tránh.
Mắt thấy từ ngày Trần Mặc rời đi tới giờ đã bảy tám tháng, một năm bốn mùa đảo mắt đã tới mùa đông, thế nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Trần Mặc.
Dương Sóc bồn chồn không yên, buổi tối ngủ cũng không ngon, luôn mơ thấy Trần Mặc, không biết cậu như con chim cút nhỏ, trốn ở dưới vòm cầu nào đó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Mẹ Dương nhìn vết bỏng rộp quanh miệng đứa con cùng hai vành mắt đen sì mà xót xa lắm thay, đành phải bịp nó bằng mấy lời đại khái như mày không chăm thân thể cho tốt, đợi tới lúc Trần Mặc về thấy như thế nhất định sẽ rất lo lắng và đau lòng để buộc Dương Sóc ăn uống, nghỉ ngơi.
Tôn đại thiếu (1) chạy tới quán lão Kiều ăn chực cơm cực kỳ khinh thường anh: “Cậu xem trên TV, muốn tìm một người chỉ cần vài ngày thì tổ tông bát đại nhà người ta đều đào ra chứ đừng nói là cậu ta trốn ở đâu, các cậu sao lại ngốc thế, có một người mà cũng không tìm được.”
(1) Cũng tương tự như Tôn đại thiếu gia thôi
Tần Việt cũng lười nấu cơm, định tới đây ăn chút cơm, nghe Tôn Lợi Thanh nói như vậy bèn mím miệng ra chiều suy nghĩ lung lắm: “Cảnh Thập, bình thường anh cho cậu ta xem phim truyền hình gì thế? Xem thành đồ ngơ(2) mất rồi.”
(2) nguyên văn là “não tàn”: từ này dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155886/chuong-66.html