Đảo mắt cái đã lại qua một năm.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết tung bay, trong song cửa, hòa thuận vui vẻ.
Bởi nhà Dương Sóc khá lớn nên lần tụ họp này, mọi người đều tập trung tại nhà Dương Sóc.
Trần Mặc đã lấy được bằng phiên dịch, bây giờ ở nhà làm việc về phương diện dịch thuật, Dương Minh và nhà họ Hạ tạo điều kiện cho cậu, chỉ cần có giấy tờ gì cần lấy dấu thì cứ chuyển cho họ làm.
Diêu Dương học nghiên cứu sinh năm ba thì ồn ào đòi tốt nghiệp, sau đó ra quyết định khiến mọi người trợn to con mắt – hắn thế mà ở lại trường làm thầy giáo. Mọi người đều tỏ thái độ tiếc nuối cho đám học sinh ở ngôi trường mà hắn dạy học.
Qúy Duyệt Duyệt lên lớp hai, còn làm lớp trưởng nữa chứ. Bé giống với ba bé, cũng là kiểu đẹp nhưng khinh người, đi tới đâu cũng được mọi người thích, đặc biệt là các bé trai trong lớp. Nhưng trong lòng bé đã có bóng dáng một người rồi nên người ấy trở thành kẻ thù chung của toàn bộ các bé trai trong trường.
Bạch Tri Tiên đã được thăng chức, vì thế, phòng trị an của đồn công an liền rơi vào tay Dương Sóc. Dương Sóc ghét cay ghét đắng cái chỗ ngồi trong phòng làm việc, nhưng lại phải quen với cái chức này cho nên ngày nào về nhà cũng lầu bầu tức tối.
Tần Việt bởi vì phá được mấy vụ án lớn nên giờ cũng nhàn bớt, giờ hễ có vụ án gì thì rất ít khi anh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155875/chuong-77.html