Dương Sóc vừa đến đơn vị thì đã bận đến mức chổng bốn vó.
Càng gần đến cuối năm, kiểu đơn vị như bọn họ lại càng bận, bận đến mức quả thực có thể biến thân thành một con quay, hơn nữa không cần bổ thì cũng tự quay được. Theo sự ra vào của hàng loạt dân cư, trị an và tình hình an ninh đều bắt đầu cảnh giới cao độ, nhất là kiểu thành phố dưới tầm mắt của các lãnh đạo này, càng phải cẩn thận hơn các địa phương khác. (phần con quay có thể xem thêm về đánh quay ở wiki)
Từ đại hội, trung hội tới tiểu hội, cuối cùng còn có các kiểu cuộc họp phân tích, hội nghiên cứu và thảo luận, sau khi đã bàn giao mọi việc rõ ràng xong, cũng đã là ba rưỡi chiều.
Dương Sóc tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi một cuộc điện thoại về nhà, vốn tưởng rằng Trần Mặc có lẽ còn đang ngủ, ai mà biết cậu bé ấy lại bắt máy, thế là gọi được, đầu óc Dương Sóc kỳ thực trống không, anh tùy tiện nói hai câu rồi mượn cớ cúp điện thoại.
Anh có phần chột dạ, len lén nhìn bốn phía xung quanh, đáng tiếc tất cả mọi người đều bận tối mắt, không ai để ý tới anh.
Chờ khi đã qua được một lát, Dương Sóc lén lút vào phòng làm việc của Tần Việt.
Đầu Tần Việt cũng không ngẩng dậy: “Cậu có phải vào nhầm phòng làm việc rồi không?”
Dương Sóc lùi ra phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Đúng vậy, tổ trinh sát hình sự…”
“Cậu không phải người tổ trị an sao?” Tần Việt lấy bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/20097/chuong-11.html