Trong mơ, Nguyên Nhân nhìn thấy mọi người đều vội vàng, trên khuôn mặt ai cũng tràn đầy vẻ đờ đẫn. Trong mắt cô dòng người mỗi lúc một đông, cô muốn thoát khỏi lo lắng và hoảng sợ nhưng đi qua vô số đoàn người vẫn thoát được. Cô bất lực ngồi xuống òa khóc nức nở nhưng vẫn không đợi được một người đến để đưa cô ra khỏi đây. Cô cho rằng thế giới này không cần cô, không một ai muốn giúp đỡ cô, vì sao không một ai có thể nắm chặt lấy tay cô giữa dòng người đông đúc? Vào lúc cô đang tuyệt vọng nhất, có người ôm chặt lấy cô từ phía sau, giọng nói dịu dàng vang lên từ bên cạnh: “Đừng sợ.”
Chính vào lúc này Nguyên Nhân choàng tỉnh, cô nhớ lại giọng nói kia, đó là giọng của Trần Phóng. Trong phòng chỉ có tiếng chuông của đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi, âm thanh đó cứ như đè ép con người ta đến chết.
Đã nhiều năm như thế cuối cùng cũng đã có một người chịu đến bên Nguyên Nhân, gần đây cô không biết mình phải tiếp tục như thế nào, có lẽ là hạnh phúc đang nằm trong tầm tay nên cô không kìm chế được nữa. Tình yêu đã cận kề, cho dù bên cạnh có là thú dữ, cô cũng lo sợ muốn động vào.
Sau khi Trần Phóng có được số điện thoại của cô, một ngày anh gọi đến tận bảy tám lần, anh đã tìm rất nhiều lý do để nói chuyện phiếm cùng với cô. Ví dụ như hôm nay: “Tớ chỉ muốn hỏi cậu là, sắp tới chúng mình được nghỉ lễ đó, nếu cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-tam-toi/1149277/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.