Trong suốt mười một năm qua, Trần Phóng thích Nguyên Nhân, thích vô cùng. Mỗi ngày chỉ ngồi bên cạnh Nguyên Nhân thôi là tim đã loạn nhịp, cảm giác đó vừa ngọt ngào mà còn vừa đau đớn.
Có những lúc cô hỏi bài, anh sẽ lải nhải giải thích bài tập xong, sau đó lại âm thầm trách bản thân, lần này biểu hiện của mình lại không tốt rồi, phải làm sao đây. Mỗi lần như thế anh lại thở dài, cô đúng là gỗ mục không thể đẽo mà.
Anh đã từng chứng kiến cảnh cô từ chối lời tỏ tình của bạn nam khác như thế nào. Lúc đó là vào giờ thể dục, cô xin nghỉ không đến tiết học rồi quay về lớp ngồi đợi, anh đang học giữa chừng lại kiếm cớ len lén chạy đến lớp, cửa phòng khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, là giọng của một cậu bạn nào đó đang tỏ tình, anh vốn không định mở cửa vào vì lịch sự, nhưng lúc đang định rời đi thì chợt nghe tiếng Nguyên Nhân vọng đến, anh vội vã xoay người, qua khẽ cửa có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Nguyên Nhân nhìn sang người nọ, câu trả lời không hề có chút do dự nào: “Xin lỗi, tớ không thích cậu. Hơn nữa, tớ vẫn chưa muốn hẹn hò ở tuổi này đâu.” Trong nháy mắt, trái tim của Trần Phóng như rơi hẳn xuống đáy vực, cũng vào giây phút đó anh đã hiểu, tình cảm của anh với cô sẽ không có kết quả. Nhưng anh lại chẳng biết rằng nhiều năm sau đó, từ tận sâu trong đáy lòng anh vẫn hướng về cô.
Chín năm trước, nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-tam-toi/1149274/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.