Nguyên Nhân ngủ đến mười hai giờ trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Cuối tuần cô luôn dành thời gian cho bản thân. Giống với phần lớn người trẻ tuổi hiện nay trên thế giới, cô không hay ăn sáng, nhà bếp chỉ để chưng mà thôi. Lúc ngủ dậy, siêng thì ra ngoài quán mua một phần ăn sẵn, còn không thì đặt đồ ăn giao đến nhà. Ngoại trừ phải đi làm ra thì những lúc khác cô cũng sẽ không bao giờ đặt chân ra khỏi cửa. Trông cô như lạc lõng nhưng lại kín đáo trong cái xã hội này.
Nguyên Nhân chậm rãi thức dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi, khi ra đến nhà bếp nhìn thấy Trần Phóng: “Cậu vẫn chưa đi à?” Ánh mắt cô liếc nhìn sang tay đối phương đang cầm đồ dùng làm bếp, coi như là cô hiểu được anh thêm một chút đi: “Cậu cũng biết nấu ăn sao?”
Trần Phóng đáp lời: “Cậu ra bàn ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi, cùng ăn nhé.”
Đến khi Trần Phóng bày đồ ăn lên bàn, Nguyên Nhân nhìn sơ qua, tất cả đều là những món ăn thường thấy, tuy không tính là hoành tráng nhưng lại rất ấm áp.
Hình ảnh kia chợt chạy vào trong trái tim Nguyên Nhân tựa như một thanh gươm sắc bén, điều cô mong mỏi từ tận sâu trong trái tim chính là sự dịu dàng này, chỉ là cô chưa từng có cảm giác gần gũi như thế với ba mẹ của mình, người ông nuôi cô từ nhỏ đã rời xa trần thế này từ rất lâu rồi. Phần tình cảm đối với Trần Phóng mà Nguyên Nhân đã cố gắng đè nén trong trái tim chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-tam-toi/1149271/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.