Tề Dực - Hiện tại tiếp diễn
Sau khi yêu tha thiết, ngạc nhiên nhận ra mình nhớ từng chi tiết nhỏ của lần đầu gặp gỡ. Không biết là thần kỳ mở ra cánh cửa của ký ức, lục tìm những manh mối cất giữ trong tim hay là tô điểm lại từng quãng thời gian ở bên anh trong nỗi nhớ nhung vô hạn.
Mấy ngày liên tiếp vùng Đồng Cảng chìm trong ẩm ướt, cứ đến đêm là mưa như trút nước. Sáng sớm hôm sau sương giăng mờ ảo, đến trưa lại có ánh nắng chan hòa. Bãi cát đầy rẫy cành lá rụng. Ăn sáng xong, Tề Dực liền đẩy chiếc xe một bánh, mang theo chổi quét dọn bãi cát. Hai đứa trẻ con của khách trọ chạy đến góp vui, trèo lên xe, để mặc cho Tề Dực đẩy chúng từ bãi cát mọc đầy rau muống biển đến ven biển, sau đó đổ xuống cát trắng mịn. Bánh xe lún trong cát nên đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, lắc sang trái rồi lắc sang phải. Bọn trẻ phấn khích hò hét.
Đào Đào đứng trên ban công, gọi Mãn Tâm ra nhìn: “Họ chơi vui quá, chúng ta cũng lại đó đi!”.
“Em đi đi, chị còn có việc phải làm. Cẩn thận đừng có để trẹo chân”. Thái Mãn Tâm dặn dò: “Để Thiên Vĩ đi cùng em nhé”.
“Còn lâu tôi mới đi”. Hà Thiên Vĩ bước lại, túm đuôi tóc của Đào Đào: “Chỉ biết chơi, không biết Mãn Tâm đang viết đơn thỉnh cầu sao? Còn không ở lại giúp”.
“Lần trước tôi có giúp, là anh nói tôi chẳng giúp được gì chỉ làm hỏng chuyện!”. Đào Đào giật tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-nhung-nho/2251707/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.