Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn
Ở ngã rẽ vô số lần đi đi lại lại, cuối cùng cô không nỡ rời đi như vậy, lựa chọn cách để mặc cảm xúc và tâm trạng của mình.
Cuối cùng Thái Mãn Tâm nhấc bút, viết lên tấm thiếp gửi Hà Lạc: Cuộc sống luôn tươi đẹp hơn chúng ta tưởng tượng.
A Tuấn chạy lên ban công, hét lên một tiếng “a” bên tai cô: “Sao vẫn còn viết thiếp?”.
“Tôi nhân duyên tốt, nhiều bạn bè, chẳng biết làm thế nào”. Thái Mãn Tâm vươn vai: “Lại đến thời gian ăn hoa quả rồi, tôi phải đi mua quả dừa!”.
“Dừa cần phải mua sao?”. A Tuấn kéo cô ra bãi cát sau nhà, ôm một cây dừa thân lỗ chỗ, hai tay hai chân đan nhau, chẳng mấy chốc đã leo lên ngọn, hái hai quả ném xuống: “Đủ chưa?”.
“Chưa đủ, chưa đủ!”. Thái Mãn Tâm bật cười lắc đầu.
A Tuấn bảo cô tránh ra rồi ném mấy quả xuống. Quả dừa lăn long lóc sang một bên. Thái Mãn Tâm rất vui, gom chúng vào thành đống. Chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, ngẩng đầu lên thì A Tuấn đã phủi tay đứng trên bãi cát.
“Cậu nhảy xuống à?”. Cô không dám tin.
A Tuấn gật đầu.
“Tôi cũng muốn thử!”. Thái Mãn Tâm xoa tay, tìm một cây dừa có độ nghiêng lớn nhất, bám vào vết lõm trên thân cây, nhảy lên trên, nhưng chỉ ôm thân cây hò hét, không thể leo lên được.
“Tôi chịu tôi chịu”. Cô chọn quả to nhất: “Chúng ta ăn quả này”.
“Có bạn tổ chức sinh nhật, tôi phải để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-nhung-nho/2251692/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.