Giữa trưa, y tá mang suất ăn dinh dưỡng của bệnh viện đến cho Giang Tuyết Niên, giúp cô mở bàn ăn cạnh giường bệnh, đặt đồ ăn lên đó.
Món chính là cơm, có canh rau và thức ăn đầy đủ, màu sắc cùng hương vị đều có đủ.
"Cảm ơn chị y tá." Giang Tuyết Niên lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó hỏi: "Chị y tá, bạn học của em ở ngoài phòng bệnh, trong bệnh viện nhà ăn có phục vụ cơm trưa không?"
Đôi mắt đen của của Giang Tuyết Niên chứa đầy sự quan tâm, y tá sửng sốt trong giây lát, đoán không ra quan hệ giữa hai người là gì, mắt thường cũng có thể thấy, cô gái xinh đẹp ngoài kia chán ghét Giang Tuyết Niên, thế nào cô lại quan tâm nàng như vậy?
Học sinh bây giờ ngày càng khó hiểu.
Y tá ném những suy nghĩ hỗn loạn khỏi đầu, nói: "Nhà ăn bệnh viện chỉ phát cơm cho nhân viên, người bệnh cùng người nhà cần mua về ăn trong phòng bệnh. Em muốn chị giúp gọi cô ấy vào ăn cùng sao?"
Bữa ăn của Giang Tuyết Niên có 4 món ăn và 1 món canh, gần gấp đôi lượng ăn của một cô gái bình thường.
Mắt đen của cô vụt sáng, như có những ngôi sao lập lòe trong đêm tối, xinh đẹp như trời sao, "Cảm ơn chị y tá.", khoé môi cô cong lên, lộ ra sự vui vẻ có thể thấy bằng mắt thường.
Bị tâm tình tốt của cô lây nhiễm, y tá cười nói: "Chuyện nhỏ, không cần khách khí."
Y tá ra ngoài gọi Thời Thanh Phạn, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nu-chinh-mot-cai-nu-phu-doc-ac-bien-a/2823124/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.