Giang Ngọc Long duy trì tư thế duỗi hai tay, chậm chạp không động.
Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày: "Thế nào? Ngươi không dám?"
Giang Ngọc Long thế mà hào phóng gật đầu: "Đương nhiên không dám. Ngươi nói Thanh Vũ bị người ta nhét phấn độc vào miệng, biết đâu lúc ta kiểm tra hơi thở cho hắn thì ngón tay vô tình dính phải. Xuân thiếu hiệp làm vậy là muốn giết ta rồi."
Xuân Cẩn Nhiên cười: "Ta đã sớm đoán được ngươi sẽ biện hộ như thế này, Đinh Nhược Thuỷ!"
"Tới đây ——" một tiếng hét to vang lên, Đinh thần y chậm rãi đi xuống cầu thang, tiến vào sảnh chính.
Xuân Cẩn Nhiên hỏi: "Kết quả thế nào?"
Đinh Nhược Thủy đáp: "Đã kiểm tra xong, chỉ có lưỡi Thanh Vũ bị nhiễm độc, môi và mặt không hề phát hiện bột phấn, chăn đệm ta cũng đã kiểm tra cả trong lẫn ngoài, hoàn toàn sạch sẽ."
Xuân Cẩn Nhiên nhìn về phía Giang Ngọc Long một lần nữa: "Cho nên ý của Giang công tử là, ngươi chỉ dò xét hơi thở trên mũi, nhưng lại đụng vào trong miệng của Thanh Vũ?"
Nụ cười của Giang Ngọc Long rốt cuộc cũng sụp đổ, lung lay lùi về sau hai bước, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại.
"Có phải ngươi hối hận lúc hạ độc đã quá cẩn thận không?" Xuân Cẩn Nhiên chăm chú nhìn hắn, không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi: "Ta biết ngươi nghĩ gì. Nếu lúc bôi độc ngươi để phấn dính vào môi hoặc mặt Thanh Vũ thì chúng ta sẽ không thể bắt thóp được ngươi, nhưng ngươi không muốn lưu lại bất cứ manh mối nào nên đã hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhien-ky/527616/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.