"Ngươi tới đây làm gì?" Bùi Tiêu Y vừa thu hồi roi vừa hỏi. Xuân Cẩn Nhiên cũng không muốn cãi nhau với hắn, gọn gàng dứt khoát đáp: "Chữa bệnh cho Thanh Vũ." Bùi Tiêu Y sửng sốt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà im lặng hết nửa buổi. Người thanh niên còn lại trong phòng nghe thế thì thở dài, một lần nữa bước lên phía trước, đưa tay ra đầy thiện ý: "Thì ra là khách quý của môn chủ Thanh môn, thất kính, thất kính." Xuân Cẩn Nhiên cũng không khách khí, cầm lấy tay đối phương, mượn lực đứng lên từ mặt đất, sau đó vỗ vỗ tro bụi dính trên mông, cảm thấy mọi thứ đã chỉnh tề mới ôm quyền thi lễ: "Tại hạ Xuân Cẩn Nhiên." Thanh niên đáp lễ: "Tại hạ Phòng Thư Lộ." Xuân Cẩn Nhiên bất ngờ: "Ra là công tử của chưởng môn phái Kỳ Sơn, tác phong nhanh nhẹn, tuấn tú lịch sự." Phòng Thư Lộ vội vàng phẩy tay: "Quá khen, quá khen." Bùi Tiêu Y hoàn hồn nhìn qua khung cửa sổ bị cọ đến tróc sơn, âm u thổi qua một câu: "Muốn khách khí cũng phải đợi Xuân thiếu hiệp giải thích tại sao lại đi vào bằng cửa sổ trước đã." Xuân Cẩn Nhiên trợn mắt: "Còn dám hỏi? Nếu không phải ngươi lấy roi kéo ta thì sao ta lại ngã vào đây được?" Dù Bùi Tiêu Y đã từng gặp qua nhiều kẻ nham hiểm cũng phải ca ngợi công lực đổi trắng thay đen của cái tên đang đứng trước mặt này: "Nếu ngươi không nhìn trộm thì ta cần gì phải ra tay?" Xuân Cẩn Nhiên: "Ta không có nhìn trộm! Cửa sổ rất lớn, ta lộ ra cả khuôn mặt rồi còn gì, ta quang minh chính đại mà nhìn, ta thẳng thắng trực tiếp mà nhìn!" Bùi Tiêu Y: "Quang minh chính đại sẽ ở trên nóc nhà sao?!" Xuân Cẩn Nhiên: "Bầu trời sáng trưng, chân đạp ra tiếng, có chỗ nào không quang minh chính đại đâu?" Vụt! Xuân Cẩn Nhiên: "Nói không lại thì quất roi đánh người là bệnh!" Vụt vụt! Xuân Cẩn Nhiên: "Phòng huynh có thể cõng ta đi tìm môn chủ Thanh môn được không chân ta đau quá sắp bị phế rồi híc..." Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, ba thanh niên mỗi người một tâm tư xuyên qua đình viện, từ từ đi tới phía trước. Thanh niên Bùi Tiêu Y, phiền lòng nôn nóng. Thanh niên Xuân Cẩn Nhiên, thần thanh khí sảng. Thanh niên Phòng Thư Lộ, không hiểu gì hết. Phòng Thư Lộ và Bùi Tiêu Y quen biết không lâu, nhưng mấy ngày nay cùng nhau nói chuyện phiếm chơi cờ cũng không cảm thấy có gì không ổn, không hiểu sao người này vừa đối mặt với lang trung chữa bệnh cho tiểu thiếu gia Thanh môn lại trở nên hung tàn. Còn vị lang trung này cũng thật thần kỳ, một đại nam nhân, một chút ngại ngùng cũng không có, thản nhiên như không nhờ cậy một nam nhân khác cõng mình đi, hơn nữa hình như hắn đang gặp ảo giác, nếu không thì cánh tay ôm ngày càng chặt và cơ thể đang dần dán sát lên lưng hắn phải giải thích thế nào đây?. Bùi Tiêu Y lâu lâu lại liếc mắt nhìn Xuân thiếu hiệp đang đung đưa trên bờ lưng rộng của Phòng Thư Lộ một cái, đầy vẻ khinh thường. Xuân Cẩn Nhiên chợt phát giác ra cái gì đó, chọn chuẩn cơ hội quay sang liếc mắt đưa tình, phong tình vạn chủng. Bùi Tiêu Y mím môi, bàn tay siết chặt roi, vừa chặt vừa cứng. Đoàn người đi đến chính đường, mấy nha hoàn đang hầu hạ bên trong vội vàng nghênh tiếp: "Phòng công tử, đây là..." Phòng Thư Lộ đặt Xuân Cẩn Nhiên xuống ghế ngồi, sau đó mới chỉ đạo nha hoàn: "Làm phiền cô nương đi gọi lão gia, nói là người ngài ấy mời..." Phòng Thư Lộ nói tới đây chợt ngừng lại, quay đầu nhìn Xuân Cẩn Nhiên. Xuân Cẩn Nhiên ngầm hiểu, vội vàng tiếp lời: "Xuân... À không, Đinh Nhược Thủy." Phòng Thư Lộ tuy có hơi nghi ngờ nhưng vẫn nói lại với nha hoàn: "Nói rằng lang trung mà ngài ấy mời đã tới chính đường." Nha hoàn nhận lệnh, lập tức đi thông báo, không lâu sau có một ông lão tóc trắng mặc hoa phục được một ông lão khác mặc quần áo mộc mạc đỡ vào chính đường. Mới đầu Xuân Cẩn Nhiên vẫn ngồi yên trên ghế, không quan tâm lắm đến hai người đó, cho đến khi Phòng Thư Lộ và Bùi Tiêu Y không hẹn mà cùng khom mình hành lễ —— Bùi Tiêu Y: "Thanh môn chủ." Phòng thư lộ: "Trường Thanh thúc." Xuân Cẩn Nhiên vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất bất ngờ. Trước khi đến đây hắn đã tìm hiểu qua, mọi người đều nói môn chủ Thanh môn tuy đã sáu mươi nhưng da dẻ hồng hào, tinh thần minh mẫn, có điều ông lão mặc hoa phục này mặt đầy tang thương, đi đường tập tễnh, đừng nói sáu mươi, nói tám mươi Xuân Cẩn Nhiên cũng tin, càng đừng nói cái gì mà tinh thần minh mẫn. "Các hạ là Đinh thần y Đinh Nhược Thủy?" Thanh Trường Thanh lễ phép dò hỏi. Xuân Cẩn Nhiên vốn còn muốn cáo trạng gã hạ nhân ngoài cổng, nhưng nhìn ông lão trước mắt, lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống, lễ phép đáp: "Tại hạ Xuân Cẩn Nhiên, là bằng hữu của Đinh Nhược Thủy, hắn đang đợi trong xe ngựa trước cổng." Thanh Trường Thanh nghi hoặc: "Sao Đinh thần y không vào đây cùng với ngươi?" Xuân Cẩn Nhiên cười khổ: "Có lẽ dạo này có quá nhiều kẻ lừa bịp tìm đến quý phủ, cho nên hạ nhân giữ cổng cũng xem chúng ta là phường lừa đảo." "Hồ nháo!" Thanh Trường Thanh trách cứ một tiếng, chỉ đạo bên ông lão đứng bên cạnh mình: "Tôn bá, nhanh mời Đinh thần y vào." Một thoáng sau, Đinh Nhược Thuỷ đi theo Tôn bá vào chính đường, nhưng người đầu tiên hắn nhìn tới không phải là Thanh Trường Thanh mà là Xuân Cẩn Nhiên, hơn nữa còn lập tức nhìn ra cổ tay đỏ rực của Xuân Cẩn Nhiên, hắn vội vàng bước tới, nhẹ nhàng nâng cổ tay lên nhìn chăm chú, cuối cùng lấy ra một bình sứ nhỏ trong suốt, đổ thuốc lên cổ tay của Xuân Cẩn Nhiên, vừa xoa nhẹ vừa oán thầm: "Sao vừa khuất mắt một tí ngươi đã bị thương rồi? Ai làm? Thật là ngoan độc!" Trước mắt bao nhiêu người, Xuân Cẩn Nhiên dù mặt dày tới đâu cũng có chút xấu hổ, nhưng Đinh Nhược Thuỷ lại nắm chặt cổ tay của hắn, hắn không thể hất ra được, đành phải lúng túng nhìn mọi người cười cười: "Ừm, hai huynh đệ chúng ta... tình cảm rất tốt*!" (Edt: *nguyên văn là "tình so kim kiên", câu này mình search nghĩa không ra, hiểu sơ sơ chắc là "tình cảm còn bền hơn cả vàng"?) Bùi Tiêu Y bóp trán, hơi hơi nghiêng mặt đi, không muốn nhìn cái tên lẳng lơ ong bướm này thêm chút nào nữa. Phòng Thư Lộ trừng to mắt, cảm thấy chỗ hắn đang đứng với chỗ của Xuân Cẩn Nhiên và Đinh Nhược Thuỷ bên kia khác biệt như hai giới Âm Dương. Thanh Trường Thanh kiến thức rộng rãi, gặp biến bất kinh, kiên nhẫn chờ Đinh Nhược Thủy bôi thuốc xong mới ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Đinh thần y, ngài không ngại ngàn dặm xa xôi tìm đến Thục Trung vì khuyển tử, lão phu thật lòng cảm tạ." Đinh Nhược Thủy lúc này mới chú ý đến môn chủ Thanh môn đang ngồi đằng trước, vội vàng ôm quyền: "Môn chủ không cần khách khí, trị bệnh cứu người là bổn phận của y sư, bây giờ tại hạ có thể đến xem tiểu công tử được không?" "Vốn nên mời ngài vào nghỉ ngơi một lúc rồi mới chẩn bệnh, nhưng bệnh tình của thằng bé gần đây đột ngột trở nặng, thân là phụ mẫu, thật sự một khắc ta cũng không muốn trì hoãn." Thanh Trường Thanh nói xong thì đứng dậy, Tôn bá đứng bên cạnh muốn đỡ ông, lại bị vẫy lui: "Đinh thần y, thằng bé đang nằm trong phòng ngủ của ta, để ta dẫn ngài đi." Chủ nhân không mời nên Xuân Cẩn Nhiên không thể theo cùng, nhưng có Thanh Trường Thanh ở đó, hẳn là Đinh Nhược Thuỷ sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù sao hiện tại cũng có người hi vọng Đinh Nhược Thuỷ có thể sống lâu trăm tuổi hơn cả hắn. Có điều cái câu "Thằng bé đang ở nằm trong phòng ngủ của ta" đã giải thích được sự nghi ngờ của Xuân Cẩn Nhiên. Lúc nãy xem xét phòng của mấy vị thiếu gia, ngay cả Nhị công tử đang luyện công hắn cũng có thể trông thấy, thế mà lại không nhìn thấy Tứ công tử đau ốm nằm trên giường bệnh, ra là đã bị lão gia chuyển qua phòng của mình. Như vậy xem ra, Thanh Trường Thanh đau tiểu nhi tử như đầu quả tim, gương mặt tang thương kia chính là kết quả của mấy ngày liền lo lắng. Đinh Nhược Thủy theo Thanh Trường Thanh rời đi, Tôn bá cũng theo sau hầu hạ, trong đại đường chỉ còn lại ba vị thanh niên. Không khí đột nhiên an tĩnh lại, Bùi thiếu hiệp nhắm mắt dưỡng thần, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng Xuân thiếu hiệp và Phòng thiếu hiệp thì lại không có phong thái thong dong bình tĩnh đó, hai người gượng gạo quay mặt nhìn nhau —— 【 Xuân: Hình như... có chút lúng túng.】 【 Phòng: Hay là... Tụi mình trò chuyện vài câu?】 【 Xuân:...】 【 Phòng:...】 【 Xuân, Phòng: Cứ thế đi!】 "Thì ra các hạ không phải Đinh thần y mà là Xuân thiếu hiệp." "Khách khí khách khí, gọi ta là Cẩn Nhiên được rồi." "Vậy ngươi cũng không cần khách khí, có thể gọi ta là Thư Lộ." "Thư Lộ huynh." "Cẩn Nhiên hiền đệ." "Tiểu đệ hành lễ với huynh." "Hiền đệ không cần khách khí." "... Hai người các ngươi không còn chuyện gì khác để nói à?" Bùi Tiêu Y nghe nửa buổi toàn những thứ vô nghĩa cuối cùng cũng nhịn không được, thình lình mở mắt. Xuân Cẩn Nhiên bĩu môi, hung hăng trừng mỹ nam một chút, sau đó quay sang an ủi Phòng Thư Lộ đang kinh ngạc: "Thư Lộ huynh đừng chấp nhặt với hắn, người này là như vậy đấy, tính tình không tốt, lại còn rất dễ nổi giận." Phòng Thư Lộ hoài nghi người mà hắn nhận thức không phải là cùng một người với Bùi Tiêu Y trong miệng của Xuân Cẩn Nhiên, bởi vì mấy ngày nay hai người đã đánh không biết bao nhiêu ván cờ, Bùi Tiêu Y chưa thắng được một lần nhưng vẫn bình thản như mây gió. Nếu như là cái kẻ trong miệng Xuân Cẩn Nhiên, hẳn là đã phải ném đi 800 bàn cờ rồi. Xuân Cẩn Nhiên không biết Phòng Thư Lộ đang hoang mang cái gì, nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện phiếm với đối phương: "Thư Lộ huynh, ngươi là thiếu đương gia của phái Kỳ Sơn, sao bây giờ lại đến Thục Trung Thanh môn làm khách?" Phòng Thư Lộ hồi thần, không nghĩ đến vấn đề quỷ dị như trên đời này có bao nhiêu Bùi Tiêu Y nữa: "Hiền đệ không biết rồi, phái Kỳ Sơn và Thanh môn chính là thế giao, phụ mẫu của ta là bạn thân từ nhỏ với Trường Thanh thúc, lần này Tiểu Vũ bệnh nặng, hai người họ lại bận việc của môn phái không thể thoát thân, đành phái ta mang theo một số dược liệu quý đến đây thăm hỏi, nếu ta có thể hỗ trọ thêm điều gì thì càng tốt." "Thì ra là vậy." Xuân Cẩn Nhiên gật gật đầu, sau đó "lơ đãng" nhìn về phía Bùi thiếu hiệp, hình như bị đối phương phát hiện, hắn ta mạnh mẽ quay đầu, cả người tản ra khí thế "Ta đã, đang và sẽ không muốn nói chuyện với ngươi". Xuân Cẩn Nhiên cũng không hiểu tại sao Bùi Tiêu Y lại chán ghét mình như vậy, được rồi, quả thật lần đầu gặp nhau không được tốt đẹp cho lắm, nhưng kẹt trong cái thôn đầy tuyết kia cùng một vị tiền bối giang hồ đang phát điên cũng là một trải nghiệm "Sống chết có nhau" đầy tính lãng mạng cơ mà! Lại nói, một kẻ luôn suy nghĩ "Con người vốn ác" "Một lời không hợp sẽ quất roi" bị người ta chán ghét còn dễ hiểu, hắn đây "Tác phong nhanh nhẹn" "Tài trí hơn người" "Ôn nhu đa tình" "Giang hồ tuấn kiệt" mà còn bị người ta chán ghét, quả thực là không có thiên lý! Phòng Thư Lộ không biết Xuân Cẩn Nhiên đang nghĩ cái gì trong đầu, nhưng hắn chú ý đến ánh mắt của đối phương, lại nhìn nhìn Bùi Tiêu Y lạnh lùng đứng một bên, quyết định hỗ trợ giải thích đầy thiện ý, hi vọng có thể giảng hòa: "Thiên Nhiên Cư và Thanh môn cũng có giao tình, cho nên Bùi thiếu hiệp đến đây là do được Cận phu nhân phái tới thăm hỏi." Lại là Cận phu nhân. Xuân Cẩn Nhiên nhíu mày, Bùi Tiêu Y rốt cuộc là có quan hệ gì với đám nữ nhân trong Thiên Nhiên Cư? Hắn và Cận phu nhân có quan hệ như thế nào? Tuy Xuân Cẩn Nhiên đã tự nhắc nhở bản thân nhiều lần, Bùi Tiêu Y bán mạng cho ai cũng không liên quan đến hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu, cứ một mực muốn suy đi xét lại vấn đề này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]