Ngoài dự kiến của Kỳ Vạn Quán, Quách Phán không hề mang theo giận dữ hoặc sát ý khi xoay người đi đến chỗ hắn, lúc đến trước mặt hắn còn đặt cây rìu ra phía sau lưng. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là người này quá mức khôi ngô, nên dù cho vẻ mặt rất bình thản, cũng khiến cho người khác không tự giác mà cảm thấy khẩn trương.
Mặt đối mặt, Kỳ Vạn Quán hoàn toàn bị bóng dáng của đối phương che khuất, màu trời vốn đã âm trầm, trong chốc lát trước mặt Kỳ lâu chủ đã trở nên u ám: "Quách, Quách đại hiệp, nếu bây giờ ngài muốn rời đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!". Ngụ ý là, chuyện hai ngày nay trói ngài, ngài cũng bỏ qua đi ha.
Không ngờ Quách Phán lại nói: "Sự tình còn không làm rõ, đi cái gì, ta không chỉ không đi, còn muốn hộ tống ngươi đến nơi hội họp cùng Hàng gia"
Kỳ Vạn Quán hoài nghi bản thân nghe lầm: "Ngươi muốn hộ tống ta?!"
"Thế nào?" Quách Phán nhướn mày: "Một thân võ nghệ của ta không đủ tư cách?"
"Không không không! Đủ! Hoàn toàn đủ!". Lúc này hắn mà dám nói "Ngươi không so đo ta bắt ngươi cũng không sao, nhưng còn muốn hộ tống ta, ngươi có phải là có bệnh không?" mới thật sự là có bệnh, cho nên Kỳ Vạn Quán lập tức hạ thấp tư thái, còn không quên nịnh nọt một câu: "Quách huynh cũng thật là... hiệp nghĩa."
Kỳ Vạn Quán như lọt vào trong sương mù, Xuân Cẩn Nhiên lại minh bạch —— Quách Phán vốn chỉ muốn bắt hắn và mỹ nhân huynh. Nếu không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhien-ky/266523/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.