Hắn cứng lên, cách quần đỉnh ở trên eo cô, có ý đồ cầm tay cô tách ra chân cô: “Đừng sợ, khóa cửa. Em lại đọc cho chị một đoạn...”
Sắc mặt Niệm Đệ đỏ lên, quẫn bách đến cực điểm, vừa nhấc chân đá văng cánh tay hắn: “Không được đọc!”
Di động của hắn suýt nữa bay ra ngoài, Diệu Tổ buông cổ tay cô ra, ôm cô bật cười: “Di động suýt thì văng ra rồi... Được không đọc, không đọc.”
Để di động sang một bên, hắn vén váy cô lên: “Em nhìn xem.”
Niệm Đệ ấn váy ngăn trở, hắn xốc phía dưới không được liền tấn công bên trên, làm cô không ngăn chặn xuể, tay hắn lại vô cùng linh hoạt chạm được bắp đùi cô.
“Ướt.” Diệu Tổ hôn cô một cái, đem cô áp vào đệm mềm của sô pha, cả người cô gần như chìm vào trong.
Hắn chống ở phía trên nhìn cô chằm chằm, một tay kéo cà vạt, cởi bỏ hai cái nút áo: “Hôm nay không có việc gì, cửa cũng khóa. Chị...”
“...Sô pha.” Cô đỏ mặt.
“Đã biết.”
Hắn nói như vậy, ôm cô lên một chút, đặt ở bàn thấp trước sô pha.
Mấy quyển tạp chí rơi ầm ầm xuống đất, trang giấy tinh mỹ mở ra, bị hắn dùng đế giày đạp lên.
Hắn cúi người nói: “Trước khi về nhà lại lau cái bàn, chúng ta lặng lẽ, sẽ không ai biết.”
Niệm Đệ chống ở trên mặt bàn, hai cái đùi bị hắn mở ra, váy xốc đến trên eo.
Cô hấp tấp quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau lưng là cửa sổ thủy tinh trong suốt một mặt, cô thậm chí có thể nhìn thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730427/chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.