Niệm Đệ nói ngủ ngon với con bé, Thạch Đầu nằm ở trên giường lắc chân, nói: “Người kia còn tính không kém, nghe hiểu được tiếng người.”
Niệm Đệ bật cười.
Cô trở lại phòng ngủ, dừng bước ở cửa.
Trên giường một loạt búp bê, khăn trải giường đổi thành hồng nhạt, trên mặt đất trải thảm nhung.
Diệu Tổ về trước cô, đem những thứ từ phòng Thạch Đầu mang về phòng của bọn họ.
“...Diệu Tổ.” Niệm Đệ nhìn hắn đùa nghịch mũ của con búp bê, bị chọc cười.
Diệu Tổ đi kéo kéo cô vào, đóng cửa lại, khóa trái.
Hắn lôi kéo tay cô: “Chị à, những thứ này đều cho chị.” Hắn nhét thú nhồi bông vào trong tay cô, “Em vẫn luôn muốn tặng cho chị.”
“Lúc còn ở trong núi.”
Tay Niệm Đệ dừng lại một chút, cầm con gấu bông màu hồng nhạt kia nhìn hắn.
Diệu Tổ lại không tiếp tục nói nữa, tay hắn trượt từ trên tóc cô xuống, xốc quần áo cô lên, cởi quần áo cô ra.
Niệm Đệ vài cái đã bị hắn lột sạch sẽ, chỉ có thể dùng con gấu chặn ở trước ngực, co chặt bả vai: “Đèn sáng quá.”
“Để em nhìn xem.” Diệu Tổ hôn xuống vai cô một cái, đẩy cô ngã lên trên giường.
Trên khăn trải giường hồng nhạt, người phụ nữ cả người trần trụi, hai cái đùi kẹp lại, tay ôm con gấu bông che hai điểm trước ngực, rãnh ngực bị cánh tay đè ép càng sâu hơn, sắc mặt ửng đỏ, trên người còn có dấu hôn chưa phai màu.
“Thật trắng.” Diệu Tổ cúi đầu sờ đùi cô.
Niệm Đệ hợp ngực lại nằm nghiêng qua một bên, đưa lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730413/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.