Suốt đêm không có thời gian nhắm mắt. Hắn đưa cô tới trong nhà lộng một đêm.
Bởi vì thói quen dậy sớm bất biến nhiều năm, thời điểm Niệm Đệ tỉnh lại là 7 giờ sáng hôm sau, chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ.
Cô mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt đang nhìn cô chằm chằm.
Diệu Tổ mút một ngụm trên miệng cô, nói: “Chị tỉnh.”
Niệm Đệ hoảng sợ: “Em không ngủ sao?”
Đáy mắt Diệu Tổ có chút phát đen, đôi mắt lại sáng vô cùng, hắn kéo Niệm Đệ từ trên giường lên, đưa tới phòng tắm, tự tay tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó dùng khăn lông lau khô.
Niệm Đệ vô cùng kinh ngạc, hắn lại không động tay động chân chút nào.
Cuối cùng hắn cầm một cái váy, mặc vào cho Niệm Đệ, kéo khóa sau lưng lên.
Niệm Đệ che ngực lại, che khuất đầu vú đỉnh lên: “...Như vậy không được.”
Không cho cô nội y, cũng không cho cô quần lót? Ăn măc như vậy quá kỳ cục.
Diệu Tổ hôn lên cổ cô một cái, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Có áo khoác.”
Niệm Đệ không hiểu được tâm tư của hắn.
Áo khoác là tây trang của hắn.
Vừa che như vậy, ưu thế duy nhất chính là thật sự có thể che khuất điểm đỉnh lên.
Trừ cái đó ra, một chút cũng không thích hợp. Tây trang lớn hơn người cô rất nhiều, vạt áo dài đến ngang đùi, tay áo lớn đến có thể vung vẩy. Niệm Đệ cảm thấy chính mình giống như trẻ con mặc trộm quần áo người lớn.
Diệu Tổ lại rất vừa lòng, hắn giúp cô xắn tay áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730410/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.