Không ai nói lời nào.
Bởi vì Niệm Đệ im lặng, đôi mắt Nguyện Đệ càng ngày càng sáng.
Thần sắc Diệu Tổ âm trầm.
Nguyện Đệ thấp giọng nói: “Tứ tỷ, cảm ơn chị, cảm ơn chị.”
Cô ta vừa nói vừa cười, nước mắt lại chảy ra, chính cô ta dùng tay lau, lại nói thêm một lần: “Cảm ơn chị.”
Nguyện Đệ đi bắt lấy Diệu Tổ, giống như khi còn nhỏ lấy bánh bột ngô từ trong tay Niệm Đệ, lại bị Diệu Tổ hất tay ra, ném sang một bên.
Hắn rốt cuộc cúi đầu, mắt nhìn Nguyện Đệ: “Ngũ tỷ.”
Nguyện Đệ nghe thấy hắn nói: “Cút ngay.”
Cô ta rùng mình một cái.
Diệu Tổ đi vài bước vào phòng, Niệm Đệ đang ngồi trên giường, không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì.
Cô thật đúng là tự tại, từ nhỏ chính là chị gái tốt yêu quý em trai em gái, lớn lên cũng không thay đổi. Công việc đều là của cô, thứ tốt đều là của người khác, không tranh không đoạt, mặc người khác xâu xé.
Kể cả hắn cũng muốn cho người ta.
Thật là cái đồ ngu xuẩn.
Diệu Tổ cảng tức giận thì lại càng bình tĩnh. Hắn ngồi ở bên cạnh Niệm Đệ, cánh tay trần đụng vào cánh tay cô. Cô dường như bị nóng mà rụt lại một chút.
Mùa hè nóng như vậy mà làn da của cô lại mềm mại lạnh lẽo.
Làm hắn hận không thể ăn cô vào trong bụng.
“Chị à.” Hắn chậm rãi nói, thanh âm rất thấp.
Niệm Đệ không nói gì.
Cô nhìn phía trước, lại không nhìn thấy cái gì, chỉ có bóng tối.
Cô đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730388/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.