Buồi chiều Niệm Đệ ngồi ở trong viện, đơm lại cúc áo bị rớt ra hôm trước.
Thần sắc của cô trầm tĩnh, một kim lên một kim xuống, thong thả ung dung, cũng không làm ra lỗi, làm vừa đẹp lại vừa nhanh.
Đơm xong cái cúc cuối cùng, Niệm Đệ cắn đứt đầu sợi chỉ, đem kim cắm vào cuộn chỉ, giũ quần áo ra nhìn lại.
Giống như trước kia, cô nhẹ nhàng thở ra.
Buông quần áo xuống cô mới phát hiện Diệu Tổ đứng ở cửa nhìn cô.
Niệm Đệ nhìn qua, đánh giá thiếu niên này.
Lúc hắn mới đến trắng giống như tuyết, bây giờ do chạy nhảy khắp núi đồi, làn da cũng bị phơi đen, hiện ra một loại màu nâu khỏe mạnh.
Hình dáng hắn thâm thúy, dáng người đĩnh bạt, cơ bắp tuy không khoa trương nhưng từng khối đều rõ ràng lỗi lạc, xứng với làn da bị mặt trời phơi ngăm đen, có một loại gợi cảm dã tính nói không nên lời, làm người nhìn mặt đỏ tai hồng.
Niệm Đệ đánh giá hắn từ xa, đột nhiên có cảm giác xa lạ.
Giống như thiếu niên trưởng thành này là một người khác.
Nhưng khi thiếu niên kia gọi tên cô, cảm giác này liền hoàn toàn biến mất.
Hắn duỗi tay che ở sườn mặt cô: “Mặt đều bị phơi đỏ rồi.”
Niệm Đệ bị bàn tay lạnh của hắn làm giật mình một chút, duỗi tay che lại mu bàn tau hắn: “Đi đâu vậy? Sao tay lại lạnh như vậy?”
Một tay khác của Diệu Tổ đưa lại, dán ở gáy cô, Niệm Đệ bị lạnh co rụt lại một chút: “Ai.”
Diệu Tổ nói: “Múc nước giếng, có hơi lạnh.”
Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730380/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.