Thời điểm Diệu Tổ ra khỏi phòng, Niệm Đệ không chịu được lăn lộn, đã ngủ như chết.
Trong phòng cố ý để lại một ngọn đèn dầu tối tăm.
Tóc hắn ướt đẫm, mỗi vừa hồng vừa ướt, thân trên trần trụi đang có mồ hôi nhỏ giọt, quần nhăn bèo nhèo, trên người có mùi tanh nồng đậm.
Lão Tôn đã từ chỗ quả phụ trở về, cười đến thấy răng không thấy mắt, xoa xoa tay: “Thành rồi? Bắn bên trong?”
Diệu Tổ không muốn nói tỉ mỉ, có chút khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn ừ một tiếng không nóng không lạnh: “Thành.”
Lão Tôn tưởng tượng mười tháng sau là có thể bế cháu trai, mừng đến mức tự xoay tròn ở trong sân.
Có cháu trai, Tôn gia nhà lão liền thực sự có Căn Nhi.
Đến lúc đó chỉ cần nắm chặt con trai và đàn bà của Diệu Tổ, Diệu Tổ lại có tiền đồ, có thể chạy đi đâu chứ? Khi đó, ông ta có thể đi theo cùng nhau hưởng phúc!
Lão Tôn càng nghĩ càng cảm thấy chính mình suy nghĩ thật chu toàn, nhìn dáng vẻ lạnh lẽo kia của Diệu Tổ, cũng hoàn toàn không buồn bực. Từ nhỏ đến lớn hắn đều là cái bộ dáng này, lão Tôn đã sớm quen rồi.
Thời điểm lúc trước hắn được đưa tới, đám buôn người kia nói đứa nhỏ này được sinh trong thành phố, lại thông minh hiểu chuyện như vậy, là con trai quá tốt, có hơi kiêu ngạo thì tính là cái gì, này là đương nhiên.
Ông ta vui mừng mà thúc giục Diệu Tổ: “Mệt mỏi thì mau nghỉ ngơi đi, chờ đến ngày mai nấu trứng gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730377/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.