“Hứa Văn!”
Đào Bạch khó khăn lắm mới chờ được tiết học kết thúc. Hắn vừa định chạy đi tìm Hứa Văn thì đã thấy người có dáng vẻ giống như đang đi về phía hắn từ xa đi tới.
Nhưng không sao, miễn thấy người là được.
Thế là hắn liền như một mũi tên lao về phía Hứa Văn. Tốc độ kia khiến Hứa Văn sợ hết hồn.
“Anh cẩn thận… Ui!”
Bộp!
Rốt cuộc Đào Bạch vẫn ngã nhào vào người hắn, khiến cho hắn cũng loạng choạng một hồi.
Quả thật lúc chưa quen không biết, quen rồi mới biết sức lực của anh Đào không hề nhỏ như vẻ ngoài của hắn tí nào. Nhưng mà làm người nằm trên, Hứa Văn vẫn tự hào rằng mình đã chinh phục được anh Đào.
Lại nói, từ khi có kết quả kiểm tra từ bệnh viện, mối quan hệ của họ liền không lại lấn cấn như thế nữa. Tuy không đến mức như hai người Cố Giản nhưng có vài thứ lại là nước chảy thành sông. Không ai nói một câu chính thức nhưng họ lại tự ngầm hiểu với nhau.
“Hứa Văn! Hứa Văn! Tôi sắp làm chú… À không, tôi sắp làm ba nuôi rồi này!”
Đào Bạch nói một nửa thì tự ngẫm, vì sao phải làm chú chứ, hắn muốn để con của Cố Giản nhận hắn làm ba nuôi cho nên liền đương trường sửa lại.
Lọt vào tai Hứa Văn còn lọt không trọn vẹn do Đào Bạch nói quá nhanh, quá hưng phấn nên nghe cũng mất chữ, lòng hắn lộp bộp, tâm tình liền trầm xuống, lập tức âm u hỏi: “Cái gì ba?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3495868/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.