Giọng điệu của Hạng Nghiêm khiến Hứa Văn giật mình. Vốn hắn định hỏi Hạng Nghiêm định làm gì nhưng cuối cùng vẫn không hỏi.
“Hai cậu ổn chưa? Bao giờ đi học lại?”
Hạng Nghiêm liếc mắt nhìn cửa phòng tắm đã lâu không có động tĩnh, nói đại một câu: “Dù sao vẫn còn hai ngày, cứ nghỉ hết đi.”
Nói xong hắn cúp máy, đứng dậy đẩy cửa phòng tắm ra.
“…”
Người bên trong vậy mà đang ngủ gật.
Hạng Nghiêm quả thật không còn gì để nói nữa. Hắn chỉ là ra ngoài bắt điện thoại thôi, dù sao cũng tắm xong rồi, chỉ cần mặc quần áo, thế mà cậu liền không thèm động đậy luôn.
Phòng tắm của họ không có bồn, chỉ có tắm bằng vòi hoa sen. Cho nên Cố Giản ngồi nãy giờ trong phòng tắm với toàn thân ướt đẫm nguy cơ bị cảm là rất cao. Hạng Nghiêm cảm thấy trán mình giật giật liên hồi, muốn nổi giận.
Hắn không nói gì đi vào lấy khăn quấn lấy cậu, lau sạch bọt nước rồi ôm cậu ra ngoài.
“Tên tó…”
“.”
Gọi riết quen. Tự nhiên bay giờ lại muốn tính toán với cậu.
Nhưng thấy Cố Giản lại rút vào người mình đầy ỷ lại, Hạng thiếu không thể động thủ được.
Không phải mình thấy anh ấy ỷ lại mình rất tốt hay sao?
“…”
Hạng thiếu tỏ vẻ bất lực thêm mệt mỏi, đem người thả lên giường quấn chặt, sau đó đi đổ một ly nước gừng vừa dỗ vừa ép đút xuống, tránh để lát sau lại bị cảm.
Cố Giản chịu không nổi mùi gừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3494386/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.