Tô Đan Chi hét ầm lên, mặc dù âm thanh chẳng có bao lớn nhưng tại chỗ này đã đủ rồi.
Anh ta nghĩ rất hay, nếu pheromone của anh ta không làm gì được Cố Giản thì pheromone của Alpha thì sao? Chỉ cần Cố Giản ăn quả đắng, cái gì Tô Đan Chi cũng nghĩ ra được. Cho dù là bảo người thích mình đi tàn phá một người khác.
Nhưng Alpha có thể đánh dấu nhiều người, có vấn đề gì đâu.
Tô Đan Chi gằn từng chữ: “Chỉ cần anh phá hủy nó, tôi sẽ chấp nhận anh.”
Lưu Minh giật mình nhìn chằm chằm Tô Đan Chi đang nằm rạp trên sàn. Biểu tình rõ ràng là bị đánh động.
“Anh tin anh ta sao?”
Cố Giản đứng nghe nãy giờ, không sợ mà cười trào phúng.
Lưu Minh nhìn cậu, đáy mắt chuyển động nhưng không nói gì.
“Đổi lại nếu tôi là anh, lúc này tôi sẽ mang anh ta lên, tìm một nơi mà triệt để đánh dấu anh ta chứ không phải ở đây lãng phí thời gian vào việc tào lao. Thay vì tin một lời hứa hẹn của một người trong lòng có người đàn ông khác, chẳng bằng tin vào chính mình không phải tốt hơn sao đội phó Lưu?”
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Lưu Minh mở lớn hai mắt nhìn Cố Giản, lại nhìn Tô Đan Chi.
Tô Đan Chi giống như cảm giác được cái gì mà ra sức hô lên: “Không, Lưu Minh… Anh phải nghĩ… Nếu anh làm vậy tôi sẽ hận anh…”
Anh ta đã nói không ra hơi, còn bị Cố Giản cắt ngang: “Hận thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3493442/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.