Lưu Minh không cam lòng nói: “Em với cậu ta chỉ mới tiếp xúc không bao lâu…”
Tại sao Tô Đan Chi lại chấp nhất như vậy, lại nhớ mãi không quên mà không chịu thử tiếp nhận hắn. Có đôi lúc Lưu Minh thật sự rất muốn oán hận Tô Đan Chi. Vì yêu mà sinh hận, ha ha…
“Tôi xin lỗi…”
Tô Đan Chi từ đầu đến cuối chỉ lập lại một câu xin lỗi.
Cố Giản không dám ló ra nhìn xem vẻ mặt của Tô Đan Chi bởi vì chưa xác định được họ đứng ở góc nào, sợ bị phát hiện mình nghe lén. Nếu không cậu thật sự muốn nhìn, người này rốt cuộc là đang giả bộ ra làm sao. Một câu xin lỗi… Có thể giải quyết được nhiều vấn đề quá ha. Bộ hết câu để nói rồi?
“Anh hiểu rồi… Chúc em có thể đạt được điều em muốn.”
Lời này vừa ra Cố Giản đã thấy Lưu Minh lao vụt qua người mình như một mũi tên, dọa Cố Giản sợ hết hồn.
May mà Lưu Minh đang có tâm sự, không nhìn thấy cậu đang núp bên cạnh. Nhưng sợ Tô Đan Chi lại chạy ra nữa nên Cố Giản nép mình vào sâu hơn, im lặng chờ đợi.
Đợi một hồi, đến khi một tiếng bước chân khác cũng theo hướng khác rời đi, cậu mới đi ra.
“Lưu Minh mặc dù là đội phó đội bóng rổ, nghe ra cũng gì và này nọ lắm, nhưng gia cảnh thì bình thường, Tô Đan Chi đương nhiên không nhập nổi vào mắt.”
Cậu vừa mới bước ra bên tai đã vang lên âm thanh này, dọa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3492638/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.