Hạng Nghiêm nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không bức ra khỏi mấy vị trưởng bối, chỉ là hắn ỷ hắn cao, ánh mắt quay đi quay lại sẽ lại về trên người cậu, như đang canh chừng.
Hứa Văn làm người hóng hớt cũng không lường trước được việc này, không khỏi nhíu mày nhìn thân ảnh cô đơn của Cố Giản. Nhưng ở lúc hắn định đi tới, không nghĩ để cậu đứng một mình thì Cố Giản lại tiến về phía bàn tiệc dùng để bày đồ uống và thức ăn phục vụ cho khách nhân trong bữa tiệc.
Nếu chỉ như vậy thì không nói, vấn đề là bàn tiệc đứng kia có Tô Đan Chi.
Bước chân Hứa Văn khẽ ngừng lại, ánh mắt đánh về phía Hạng Nghiêm đang bị vây trong đám gia trưởng. Bất thình lình chạm vào ánh mắt của Hạng Nghiêm, hai người âm thầm trao đổi một vài ý nghĩ. Sau đó Hạng Nghiêm đã bị giọng điệu oán trách của mẹ hắn kéo sự chú ý về.
“Sao con không chịu nói gì vậy? Rốt cuộc nó có phải như chúng ta nghĩ không?”
“Đúng đó a Nghiêm.”
Bà nội Hạng cũng nóng vội gặng hỏi.
Mấy người còn lại không nói gì nhưng đều nhìn hắn.
Làm người thân của Hạng Nghiêm, người ngoài có thể không nắm được thân phận của Cố Giản khi cậu xuất hiện cùng Hạng Nghiêm nhưng bọn họ lại khác. Họ biết Hạng Nghiêm là Enigma. Cho nên ánh mắt họ nhìn Cố Giản cũng sẽ mang ý vị khác. Cho dù trong mắt người ngoài họ giống như không vui lòng khi thấy hai người đi chung, thì họ chỉ là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3490549/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.