Cho đến khi cảm nhận ánh mắt nóng như lửa không thể bỏ qua nổi của tên kia, Đào Bạch mới mặc được một cái quần tứ giác theo bản năng quay đầu. Nhìn thấy Hứa Văn đang đứng trong phòng, ánh mắt quái dị nhìn mình, hắn vẫn chưa ý thức được nguy hiểm mà tỏ ra khó chịu trước: “Sao cậu lại vào? Tôi chưa cho cậu vào thì phải?”
“Mà cậu đến tìm tôi lúc này là muốn làm gì nữa?”
Đào đại gia cho rằng bỏ qua việc Hứa Văn trêu chọc mình thì giữa họ chẳng có gì để tương tác với nhau hết.
Nhưng hắn lại không nghĩ xem, nếu không chọc mình thì Hứa Văn sao phải năm lần bảy lượt dán tới. Không, có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó có khi Đào Bạch sẽ nhận ra, nhưng lúc này giống như thiên thời địa lợi nhân hòa đều không tụ tập đủ dù chỉ là một cái, Đào Bạch không nhận thức được.
Cho nên hắn phải trả giá vì sự vô tư của mình.
Bên trên lầu, Cố Giản lúc này không hề biết thằng bạn thân đang đứng trước nguy cơ mất đi trinh tiết.
Mà chắc cậu cũng không có khả năng đi bận tâm cho Đào Bạch, bởi vì chính cậu cũng không giữ được mình.
“Hức…”
Cố Giản bị hôn đến không kịp nuốt nước miếng mà bị nấc cụt, vừa nấc vừa nhũn người vô thức bấu chặt lấy tên khốn nào đó vừa vào của đã bổ nhào vào cậu mà nghiến, nhấn chìm cậu trong một trận hôn cuồng loạn.
Một hồi quay cuồng cậu đã thấy mình bị đặt nằm trên chiếc bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488405/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.