Giống như nhận ra cậu bỗng nhiên vô cớ khó xử, Hạng Nghiêm không biết nói sao cho phải, chỉ đành cưỡng ép thay đổi không khí. Hắn đứng dậy nói: "Anh đã ổn chưa?"
"Có muốn lên lớp nữa không?"
Bỗng nhiên bị hắn nhắc nhở, Cố Giản muộn màng nhớ ra chuyện này mà giật mình ngồi bật dậy trên giường. Dáng vẻ có hơi hoảng hốt.
Thật ra làm sinh viên như bọn họ thiếu một lần lên lớp cũng không sao cả, miễn là không bỏ lỡ kiến thức, tiếp thu được bài giảng là được rồi. Mặc dù cũng có không ít giáo sư thích điểm danh để gây khó dễ cho sinh viên nhưng vẫn không phải là chuyện khó gì. Đương nhiên nếu có thể chăm chỉ lên lớp là tốt nhất.
Làm một học bá như Cố Giản, bỏ tiết không phải hành vi có quy luật của cậu.
"Cậu... Tên gì?"
Bỗng nhiên lúc này Cố Giản mới nhớ ra mình còn chưa biết tên hắn, lúc bước xuống giường thì ngập ngùng hỏi. Lúc nhìn vào ánh mắt hắn, cậu nói: "Cố Giản."
"Hạng Nghiêm."
Hạng Nghiêm tùy tiện nhìn cậu đáp, còn nói thêm: "Sinh viên năm nhất khoa thể dục thể thao."
Khoa thể dục thể thao?
Cố Giản vô thức lập lại cái tên này trong lòng, còn đưa mắt nhìn người trước mặt, cảm thấy cũng đúng. Cao to như thế.
Nhưng mà...
"Enigma không phải rất thông minh sao?"
"..."
Hạng Nghiêm không lường được sẽ nghe cậu hỏi như thế, biểu tình nhất thời có chút vi diệu.
Một đỗi hắn mới không chút xấu hổ nói: "Ai bảo tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488374/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.