Nói thật là hắn chỉ định ép cậu vào khuôn khổ mà thôi, không định đánh dấu cậu. Mặc dù hiệu quả cũng chẳng khác nhưng nếu thật đánh dấu, hôm nay Cố Giản đừng hòng làm chuyện gì nữa.
“A a...”
Ừ thì không đánh dấu, nhưng theo thời gian hắn càng vô thức cạ sát răng vào phần thịt nhô lên nơi tuyến thể.
Cạ thôi chưa đủ, hắn còn dùng lưỡi liếm, chọt chọt, đối với tuyến thể mềm mại yếu ớt giống như đăng đồ tử lưu manh không ngừng trêu chọc đến phát khóc.
Đúng vậy, là khóc. Tuyến thể giống như đổ mồ hôi, bên trong nồng đậm mùi vị khiến hắn đê mê. Cả chủ nhân cũng khóc, ngẫm lại mục đích trước khi làm vậy, quả thật là không tạo nên được hiệu quả gì.
“Hức hức... Ô...”
Người trong tay hắn đã không thể dựa vào mình mà đứng vững nữa. Toàn thân dựa vào hắn không nói, trán cũng rũ xuống, tì lên thân cây thô ráp.
Xuất phát từ nổi hổ thẹn khi nhìn thấy bản thân cư xử như một Omega hay vì khoái cảm mảnh liệt mà không nhịn được muốn bấu vào vỏ cây, Cố Giản còn chưa kịp dùng sức đã bị nắm lấy. Nhìn vào lại thành cậu bị người ta áp lên thân cây mà khi dễ đến phát khóc, theo thời gian, theo tiếng rên rỉ, theo pheromone dần dần lan tràn, như bị đốt cháy mà nóng lên, không khí nơi rừng cây nhỏ này càng thêm ám muội khó tả.
Một nửa lí trí của Cố Giản quả thật đã bay mất.
Đã từng làm một Alpha, cậu có đủ tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.