Vì hắn cao nhất?
Quả thật, nếu chỉ tính trong nhóm Alpha... À, tất nhiên là tính Alpha rồi. Omega đâu có cao được như vậy. Tóm lại là hắn vô cùng nổi trội. Còn cao hơn cả Cố Giản... Ít nhất là nửa cái đầu. Chiều cao đó khiến hắn như hạc lọt vào bầy gà, không bị phát hiện là không đúng rồi.
Mặc dù cao nhưng trông hắn không hề cho người ta cảm giác lều khều hay đô con, ngược lại thân hình vô cùng cân xứng, thập chí là hoàn mỹ đến từng milimet.
Ở trong xã hội trừ Beta, Alpha và Omega đều là những sinh vật nổi bật về ngoại hình. Nhưng Cố Giản còn tự thẹn không bằng.
“Đó là đàn em năm nay thì phải?”
Cậu nghe Đào Bạch hộc ra một câu không bận tâm cho lắm.
“Đàn em?”
Cố Giản và Đào Bạch đều là sinh viên năm hai, như vậy đối phương là sinh viên năm nhất mới vào trường.
Khi thời đại phân chia giới tính thật rõ ràng, chẳng ai còn cảm thán về việc đối phương chỉ mới mười tám mà đã cao lớn như vậy nữa. Chỉ có thể trách gen của đối phương quá nổi trội, so với người đều nổi bật hơn.
Vừa vô thức hỏi, Cố Giản vừa đưa mắt nhìn ra ngoài theo bản năng lần nữa.
Chỉ là phản ứng bản năng trong lúc tò mò đó...
Cậu cùng tên kia bốn mắt chạm vào nhau.
“...”
Nói thật, cậu chẳng rõ vì sao giữa bao nhiêu người, lại thêm khoảng cách không thể nói là gần, mình với đối phương có thể vô tình chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488365/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.