"Mẹ nói cái gì? Bảo con dẫn theo đứa nhỏ nhà bạn của mẹ? Không thể!" Tống Thính Nam đứng trước gương, nghiêng đầu áp điện thoại, móc son môi trong túi không đếm xỉa tới dặm lại lớp son: "Đây là đứa nhỏ thứ 17 mẹ bảo con dẫn theo rồi, mẹ cảm thấy mẹ còn độ tin cậy nào sao?"
"Lần này không giống? Mẹ mỗi lần đều nói như vậy." Cô mím mím môi, hài lòng nhìn mình trong gương: "Không nói với mẹ nữa, tạm biệt." Tống Thính Nam cúp điện thoại, từ phòng vệ sinh quán bar đi ra ngoài, chị Vương quản lý sắp phát điên ở cửa rồi: "Em rốt cuộc là làm cái gì vậy, táo bón cũng không lâu như em, em biết giúp em cản lại các cô ấy có bao nhiêu khổ cực không?"
"Nhận điện thoại." Tống Thính Nam mang theo mặt nạ, mặt nạ làm bằng bạc che khuất hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ lộ đôi môi đỏ căng mọng: "Đi thôi."
"Phục em rồi tiểu tổ tông, không hiểu nổi thời gian này em còn xuất đầu lộ diện ra bên ngoài làm cái gì, em đang chê chị không đủ bận rộn sao?" Chị Vương một bên oán trách, một bên ánh mắt để ý xung quanh, chỉ lo có người chú ý tới bên này.
Ánh đèn quán bar lờ mờ, nam nam nữ nữ mê muội với chất rượu, ai sẽ chú ý tới Tống Thính Nam - một diễn viên nổi tiếng khắp Đại Giang Nam Bắc lại ra vào một nơi như vậy chứ, huống hồ, trên mặt mọi người đều đeo mặt nạ.
Tống Thính Nam yêu thích hơi say của chất rượu mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-loi-sao-khong-ai-tin-toi-yeu-duong-nghiem-tuc-vay/2870197/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.