"Được, rất tốt, cảnh này qua rồi, Tiểu Từ lát nữa em lại tới bổ sung cảnh đặc tả nữa." Lý Tĩnh Vân có chút kinh ngạc vui mừng, tuy nói lời thoại của Từ Khanh Ngôn xác thực không nhiều, nhưng muốn tạo ra cảm giác "xinh đẹp lấn át hương thơm cỏ lạ" của nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp khi quay đầu lại ấy, cho Phong Ức Thu, thậm chí khán giả trước màn ảnh còn cảm thấy kinh diễm, góc độ cùng động tác đều rất quan trọng.
Nếu cảm quang ống kính của cậu không tốt, không tìm được ống kính, phân cảnh sẽ dễ dàng bị mắc kẹt lại, nhưng bây giờ nếu thuận lợi như vậy, còn có thể được bổ sung cảnh đặc tả khuôn mặt, cũng coi như là phân cảnh trá hình rồi.
Mặc dù Tống Thính Nam trà trộn giới giải trí nhiều năm, cũng không kìm nổi cảm khái có một vẻ bề ngoài đẹp sẽ được ưa thích, ngay cả loại chính nhân quân tử như cô cũng suýt chút nữa đã bị sắc đẹp của người ta mê hoặc, đã có thể tưởng tượng ra sau khi truyền bá khán giả trước màn ảnh sẽ như những chú sóc đất mà không ngừng la hét.
Nghĩ tới đây, Tống Thính Nam không nhịn được chuyển tầm mắt qua nhan sắc thời thịnh, loại thiếu niên sạch sẽ này đúng là đẹp mắt mà, so với những người tâm thuật bất chính tốt hơn nhiều.
"Chị Tống~"
Tống Thính Nam thầm chậc một tiếng, người tâm thuật bất chính tới rồi.
Cô nhíu mày, nói: "Sao?"
"Vừa nãy biểu hiện của em có ổn không?" Trong mắt Lâm Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-loi-sao-khong-ai-tin-toi-yeu-duong-nghiem-tuc-vay/2870194/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.