Ăn xong một bữa cơm, vì hai người đều uống rượu, Tống Thính Nam bèn gọi chị Vương tới, Từ Khanh Ngôn đương nhiên là gọi cho Lục Phương.
Lục Phương đang nằm ở trên giường, nhận được điện thoại chỉ có thể nói kháy ngồi dậy, đồng thời tuyên bố rõ ràng sau này loại tình huống như thế này mỗi lượt phải đưa thù lao!
Trong thời gian đợi người đến, Tống Thính Nam nhìn chằm chằm Từ Khanh Ngôn hồi lâu, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, khiến cậu không được tự nhiên.
"Sao thế, chị, nhìn em như vậy...là trên mặt em dính thứ gì sao?"
Nghe cậu nói vậy, cô liền đưa tay phải ra nâng mặt cậu lên, ngón tay cái lướt qua bờ môi cậu: "Đúng đó."
Cô đưa ngón tay cái ra cho cậu nhìn: "Dính...son môi của chị."
Trong lúc khuôn mặt Từ Khanh Ngôn đang chầm chậm ửng hồng, cô thong thả ung dung lấy ra một cái gương nhỏ, tô lại son môi của mình.
"Tiểu Khanh Ngôn, em nhìn chị như vậy, là muốn theo chị về nhà sao?"
Vừa vặn lúc này Lục Phương chạy tới, giải cứu tình huống của Từ Khanh Ngôn, cậu giống như chạy trốn trèo lên xe, dường như còn có thể nghe thấy Tống Thính Nam khẽ cười.
Lục Phương một bên quay đầu, một bên nói kháy: "Tớ nói cậu nghe, lần sau cậu còn như thế nữa là tớ từ chức đấy, tớ thật sự phục cậu rồi, cậu còn chưa nổi đâu cần gì phô trương quá lên thế, không thể tự mình gọi xe sao?"
"Này, tớ đang nói với cậu đấy có nghe không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-loi-sao-khong-ai-tin-toi-yeu-duong-nghiem-tuc-vay/2870164/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.