Đứng ở hành lang chịu gió thổi nửa tiếng, cũng không thể thổi lạnh được nhiệt huyết toàn thân Sở Dụ.
Đợi giáo viên tiếng Anh hết tiết về văn phòng, Sở Dụ đi theo Lục Thời vào trong phòng học, lại nằm bò ra bàn học như không có xương cốt.
Chương Nguyệt Sơn đã quen với tình trạng mấy ngày nay Sở Dụ không nằm ra bàn thì là chuẩn bị nằm ra bàn. Cậu xoay người, đầu tiên cẩn thận đánh giá vẻ mặt Lục Thời một chút, phát hiện Lục Thời giống như bình thường, lạnh lùng thản nhiên không nhìn ra chút gì lạ cả.
Cậu giả vờ ho mấy tiếng, nhỏ giọng hỏi Sở Dụ. "Bạn Sở, hai người..........không đánh nhau chứ?"
Sở Dụ gối đầu lên cánh tay, đôi môi trời sinh đã mang chút độ cong khẽ cười, ngữ điệu lười biếng, "Lớp trưởng, bọn tôi đều là những người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội, văn minh, không tới mức phải đánh nhau."
Còn nữa, Sở Dụ rất hiểu bản thân mình, cả công phu khoa chân múa tay cũng chẳng tới trình độ nào, không muốn tìm chết thì đụng vào đại ca xã hội làm gì?
Hơn nữa đánh nhau cái gì, nguy hiểm biết bao nhiêu, nếu như mặt bị thương thì phải làm sao?
Chẳng qua, "Lớp trưởng, cậu lo lắng tôi và Lục Thời sẽ đánh nhau ở bên ngoài trường rồi lưỡng bại câu thương hả?"
Chương Nguyệt Sơn quả thực rất lo lắng, "Không phải, sao tôi có thể lo lắng chuyện đó được, cậu đánh lại được Lục Thời sao? Tôi chính là lo cậu bị Lục Thời đạp một cái là bò ra đất rồi, nằm trên mặt đất cọ sát."
Khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/198011/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.