Trời mưa liên tiếp mấy ngày liên, cuối cùng buổi trưa cũng có nắng. Ánh mặt trời không ấm áp, còn chói mắt, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với âm u.
Sở Dụ dựng sách lên, chắn trước mặt, tay chống cằm mệt mỏi buồn ngủ.
Giáo viên dạy toán bị cúm, giọng nói khàn khàn, khi cầm cốc nước đi vào phòng đã nói, tiết học ngày hôm nay mọi người im lặng một chút, giọng giảng bài của ông tương đối nhỏ.
Sở Dụ nghe giảng một lát, thực sự không chống đỡ nổi nữa, bắt đầu gà gật. Cậu cố mở mí mắt, xoay cổ nhìn sang bên cạnh, phát hiện không chỉ có cậu, không ít người đều đã buồn ngủ. Mộng Ca còn làm theo cách của cậu, sách giáo khoa dựng thẳng đứng, còn người thì đã sắp ngáy ngủ.
Lục Thời bị gọi dậy nêu hướng giải của đề lớn môn toán, Sở Dụ nháy mắt tỉnh táo, ngồi thẳng, dựng thẳng tai, nghe thấy tiếng ghế đằng sau ma sát với mặt đất, tiếp theo giọng nói của Lục Thời truyền tới
Rất êm tai.
Khi Lục Thời giải bài, trước giờ chưa từng nói mấy lời thừa thãi, mấy câu đã vạch rõ ra hướng làm bài, còn đề xuất ra cách giải khác.
Sở Dụ nghe tiếng cây bút đang xoay trong tay Lý Hoa rơi xuống mặt bàn “cạch” một tiếng, thấp giọng nói chuyện với Chương Nguyệt Sơn, “Thì ra là như vậy, ban nãy thầy giảng phức tạp quá, cách giải này của Lục Thần đơn giản hơn rất nhiều.”
Sở Dụ nghe vậy, trong lòng lại tản ra chút vui vẻ, thầm nghĩ, đương nhiên rồi!
Tan học, Chúc Tri Phi ôm một tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347145/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.