Đứng trên sân thể dục, cơn buồn ngủ của Sở Dụ đã bị gió lạnh thổi cho hoàn toàn biến mất.
Cậu theo bản năng tránh ở đằng sau lưng Lục Thời, rụt cổ, đáng thương nói: “Rõ ràng là mùa thu, tại sao lại lạnh như thế……..”
Sở Dụ vì cái đẹp, mặc kệ có lạnh thế nào cũng kiên trì từ chối mặc quần áo dày. Trước khi ra khỏi cửa, Lục Thời bảo cậu mặc thêm một chiếc áo len cổ chữ V mỏng ở bên ngoài áo sơ mi, Sở Dụ đánh chết cũng không chịu.
Vừa đứng trên sân thể dục đã bị nhiệt độ không khí dạy cho một bài học.
“Muốn chạy cùng không?”
Sở Dụ vội vàng từ chối, “Không muốn, không muốn, tôi đứng đếm số vòng cho cậu, không chạy đâu. Gió lạnh như vậy, phả vào mặt, mặt của tôi không chịu được khổ đâu.
“Ừ.”
Lục Thời đưa người tới vị trí cản gió, cởi áo khoác ra, ném cho Sở Dụ.
Sở Dụ mau chóng đưa hai tay nhận lấy, ôm chặt, miễn cưỡng chắn gió.
“Áo khoác.”
“Hả?”
Sở Dụ thấy Lục Thời vươn tay, cậu hơi nghi ngờ, vẫn đưa áo qua.
Giây tiếp theo, Lục Thời lại gần nửa bước, vươn cánh tay qua, nhốt cậu lại giữa cánh tay và lồng ngực.
Chiếc áo khoác còn mang nhiệt độ cơ thể được khoác lên người cậu.
Lục Thời hạ mí mắt, kéo sát cổ áo cho Sở Dụ, hỏi cậu, “Còn lạnh không?”
Sở Dụ chớp mắt mấy cái, phản ứng chậm nửa nhịp, “Không, không lạnh.”
Còn chưa tới bảy giờ sáng, trên sân thể dục thưa thớt không được mấy người. Lục Thời vận động làm nóng người xong, bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347129/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.