Hút mấy giọt máu, Sở Dụ nhanh chóng buông hàm răng ra, lo lắng, “Lục Thời, cậu có đau hay không?”
“Không đau.”
Lục Thời nhắm mắt lại, đầu ngón tay vẫn đặt trên môi Sở Dụ, giọng khàn khàn hỏi cậu, “Còn muốn nữa không?”
Âm cuối của anh rất nhẹ, phảng phất cho người ta một loại cảm giác dịu dàng.
Sở Dụ còn nhớ rõ chuyện hôm qua mình cắn đau người ta, cảm thấy áy náy, vội vàng nói, “Đủ rồi, thật đấy, tôi đã không còn đói nữa.”
Nghe thấy câu này, Lục Thời mở mắt ra, nói giọng mũi “Ừ” một tiếng.
Anh lười biếng nằm trên giường, cả người giống như loại động vật thuộc loài mèo có móng vuốt đang phơi nắng, chẳng muốn nhúc nhích chút nào, chỉ có ngón tay ấn trên môi Sở Dụ, khẽ vuốt ve trêu chọc, dường như không có ý muốn buông tay ra.
Môi Sở Dụ bị ấn phát ngứa, bản năng muốn cắn.
Nhưng cậu rõ ràng, bản thân mình hai ngày nay hình như hút máu người ta hơi nhiều, rất lo lắng một ngày nào đó Lục Thời làm đề tới ngất đi. Vì thế cậu không ngừng âm thầm tự nói với mình, không được cắn, nhất định không được cắn, khống chế rất vất vả.
Hết lần này tới lần khác Lục Thời giống như cố ý, cho tới khi đôi môi của cậu bị xoa nắn tới tê dại anh mới mở mắt, ngồi thẳng dậy liếc về phía đèn bàn còn đang bật.
“Làm xong đề rồi?”
“Làm xong rồi!”
Lục Thời rời giường.
Không giống như bình thường, đầu tóc của anh hơi rối loạn, toàn thân đều lười nhác. Áo phông đen rộng thùng thình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347119/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.