Đậu, đã xảy ra chuyện gì? Con mẹ nó rốt cuộc đây là tuyên ngôn tình yêu hả?
Lon bia trên tay Ngụy Quang Lỗi suýt nữa rơi xuống đất.
Nhưng cậu cẩn thận quan sát Lục Thời, phát hiện, hình như..........có gì đó không đúng?
Trong mắt anh Lục vẫn là màu đen thâm trầm lạnh lẽo chứ đừng nói tới chuyện mầm xuân tâm, ánh sáng tình yêu, hay thấp thỏm yêu thầm trong đôi mắt ấy, không nhìn thấy được thứ gì cả, dường như không hề có chút ánh sáng hay một tia dao động nào.
Không biết vì sao, hồi tưởng lại câu nói vừa nãy, trái tim Ngụy Quang Lỗi tự dưng lại thấy lạnh.
Bên kia, Sở Dụ đang cùng với Chúc Tri Phi đứng ở cửa quán thịt bò, đợi chú Dương pha trà.
Bọn họ chỉ định tùy tiện lấy một bình mang đi thôi nhưng chú Dương nhất định bảo bọn họ đợi mấy phút để chú pha bình mới.
Chúc Tri Phì thấy buồn chán, dùng mũi chân nghiền nghiền chiếc lá rơi dưới đất, tán gẫu, "Đừng nhìn quán ăn này nhỏ, hương vị đồ ăn rất ngon! Nếu tính ra, chú Dương đã mở quán ăn này mười mấy năm rồi, khi tôi và Thạch Đầu còn nhỏ, người lớn trong nhà bận rộn không có người nấu ăn, liền đưa tiền để chúng tôi tới đây ăn. Mỗi lần chú Dương đều cho thêm chúng tôi mấy miệng thịt, nói rằng ăn nhiều một chút, sau này có thể cao hai mét."
"Ừ, thịt bò hầm quả thực rất ngon!" Sở Dụ lại nghi vấn, "Vậy Lục Thời thì sao?"
"Anh Lục? Cậu muốn hỏi tại sao anh Lục không đi cùng chúng tôi hả?"
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/1347108/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.