Mất trọn hết một năm, Cát Nhược mới tụ thành võ học của Bách Diện nhân với sự trợ giúp của Tuệ Nam.
Một buổi sáng mùa đông, khi những chòm bông tuyết phủ xuống ngôi cổ miếu, Tuệ Nam mới đến bên Cát Nhược :
- Đại ca... hôm nay đại ca thử sử dụng đến Tàn Sát lệnh cho muội nhìn xem.
Cát Nhược gật đầu :
- Muội hãy vào trong miếu quan sát coi đại ca tiến triển đến đâu.
Tuệ Nam quay trở vào miếu, Cát Nhược đứng giữa trời tay cầm cây Thiết trượng huyết lâu. Những bông tuyết trên trời lả tả rơi xuống, chẳng mấy chốc bám đầy trên vai Cát Nhược.
Cát Nhược nhìn trời, hít chân khí, thét một tiếng thật lớn :
- Tàn Sát lệnh.
Cùng với tiếng thét khủng bố đó, cây Thiết trượng huyết lâu như biến hóa thành trăm ngàn chiếc bóng vần vũ che kín thân ảnh chàng, rồi liền theo đó, từng tia tử quang xanh lè đan kín cả bầu trời.
Tuyết bốc thành hơi, và những tiếng nổ như sấm động, tưởng chừng cả hòn đảo Long Hoa sắp chìm xuống đáy biển.
Tuệ Nam đứng bên trong cổ miếu, mà ngỡ như mình đang đứng trên một cơn chấn động khủng khiếp không thể nào ngờ được. Cứ sau một tiếng nổ như sét trời đánh xuống vách núi, thân ảnh của nàng lại chao đảo.
- Ầm... Ầm... Ầm...
Cát Nhược trụ thân, dưới chân chàng, bông tuyết đã hóa thành hơi bốc hết rồi, chung quanh Cát Nhược là những cái lổ to nửa trượng, nám đen trông vô cùng nham nhở.
Tuệ Nam bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-tuyet-phap/2344612/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.