Chỉ riêng một mình Tống Thiên Hành vẫn bình tĩnh như không, cười nhạt nói:
- Còn một phần Thạch lão chưa trả lời tại hạ.
Trương Vô Hầu hất đầu cười lạnh:
- Gia huynh đang ở trước mặt, ngươi sợ gì không hỏi người mà lại hỏi ta...
Tống Thiên Hành vẫn cười nhạt:
- Thạch lão dạy chí phải.
Chuyển mục quang sang Trương Vô Kỵ, chàng nghiêm mặt nói:
- Thạch đảo chủ, mạc học hậu tiểu Tống Thiên Hành trước nay chưa có duyên gặp, nay diện kiến tôn nhan, thật không nghĩ ra lúc nào ở đâu đắc tội với người, không biết đảo chủ có thể nói giùm được không...
Trương Vô Kỵ cười lạnh nói:
- Như ngươi chưa đủ tư cách “đắc tội” với lão phu.
Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm gằn giọng:
- Nói vậy, ngươi vô duyên vô cớ đến sinh sự bộ tưởng rằng Tống Thiên Hành là người dễ ăn hiếp sao...
Trương Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Hừ, lão phu không hạ mình đi ăn hiếp ngươi!
Tống Thiên Hành không giận, ngược lại mỉm cười nói:
- Không phải cái này cũng không phải cái kia, vậy ra thần kinh của các hạ không bình thường chăng...
Trương Vô Kỵ hừ lạnh:
- Thần kinh của lão phu rất bình thường, nói thật cho ngươi biết, tiểu tử, thứ nhất vì ngươi là đệ tử của Lý Phùng Xuân.
Tống Thiên Hành cười nhạt:
- Còn thứ hai...
Trương Vô Kỵ lạnh lùng:
- Thứ hai vì ngươi là Tổng quản của Kim Thang bảo.
Tống Thiên Hành bật cười:
- Các hạ thật rỗi hơi nhàn tản!
Trương Vô Kỵ lạnh lùng:
- Lẽ ra ngươi phải sớm biết ta đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-song-tuyet/140486/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.